Hạnh Phúc Tư Gia Món Ăn

Chương 17: Cao hứng

Ngay khi Khấu Viện Viện bước ra khỏi cửa, cô ấy chạy đến và ôm lấy Phòng thư Lan.

"Mẹ, con thông qua rồi. Còn mẹ thì sao?"

"Viện viện, mẹ cũng đã thông qua."

Khấu Viện Viện ngay lập tức cọ cọ vào mặt bà. Phòng Thư Lan thực sự hôn lên má cô ấy.

Rõ ràng trước khi cuộc thi cô đã cảm thấy điều đó không thành vấn đề. Tuy nhiên vào giờ phút này, lúc ở bên cạnh Phòng Thư Lan, cô không thể không ăn mừng chiến thắng của mình bằng cách trẻ con nhất.

Khấu Nương kiếp trước chưa từng có những lúc trẻ con như vậy. Từ khi còn rất nhỏ, cô đã rất hiểu chuyện, cô bắt đầu theo cha hành tẩu giang hồ từ rất sớm, cô bắt đầu lên kế hoạch cho tiêu cục của riêng mình từ rất sớm.

Không biết từ bao giờ, cô ấy trở thành đối tượng được mọi người tin tưởng. Cô ấy cũng tự nhiên cảm thấy rằng cô ấy có thể dẫn dắt mọi người vượt qua mọi khó khăn một cách thuận lợi. Cho đến khi, tiêu cục đang thực sự ngày một suy tàn. Đó không phải là chuyện mà mọi người có thể thay đổi. Những người cô từng tin tưởng nhất lần lượt ra đi. Cuối cùng, không một ai ở lại vì cô ấy. Khi đó, Khấu Viện Viện cũng không có gì đáng kể.

Đời trước, khi còn nhỏ cô ấy không bao giờ làm nũng hay là kiểu người tùy tiện. Thế nên ngay cả một người yêu thương cô, nguyện lòng đi cùng cô đến cuối cùng cũng không có. Cô lại làm nũng cho ai xem? Vì vậy, cô ấy luôn bình tĩnh, mãi mãi kiên cường, không bao giờ bận tâm.

Đời này, cô lại lần nữa có được một người mẹ Phòng Thư Lan tính cách yếu đuối. Khấu Viện Viện từng nghĩ rằng giống như kiếp trước, cô sẽ một mình gánh vác tương lai của cả gia đình.

Tuy nhiên, cô không ngờ được rằng Phòng Thư Lan lại là một người phụ nữ yếu đuối, nhu nhược đến như vậy. Nhưng đối mặt với con gái, bà ấy cũng cố nghiến chặt răng dũng cảm đứng lên.

Có vẻ như Khấu Viện Viện đã từng đến cửa hàng thiết bị phục hồi chức năng nơi mà Phòng Thư Lan làm việc.

Cô dựa lưng vào tường, đứng ở ngoài cửa, cô nghe thấy ông chủ đang mắng mỏ thậm tệ Phòng Thư Lan. Giọng nói the thé của ông chủ trực tiếp truyền thẳng vào lỗ tai cô qua cánh cửa.

"Cô cứ như vậy thì làm thế nào nói chuyện được với khách hàng? . . . . . ."

"Cô đã trải qua ba mươi năm qua như thế nào vậy? . . . . . ."

"Rốt cuộc cô có làm được hay không? Không làm được thì cho dù là do người thân giới thiệu cũng mau rời khỏi đây đi! . . . . . ."

Khi đó, trong lòng Khấu Viện Viện cực kỳ khổ sở. Với mức lương 2.000 tệ một tháng, tại sao mẹ cô lại phải chịu đựng những điều bất bình như vậy?

Tuy nhiên, khi Khấu Viện Viện nhìn vào qua cánh cửa, mẹ cô đã đứng thẳng lưng và chấp nhận lời trách mắng vừa rồi của ông chủ. Cô thậm chí trông thấy lưng mẹ run lên vài lần. Nhưng mà, bà ấy không hề lùi bước. Một chút cũng không có.

Mẹ cứ đứng mãi ở nơi đó, tựa như một gốc cây đại thụ đợi con dựa vào.

Hôm đó, Khấu Viện Viện một mình đi dạo trên phố rất lâu. Mãi đến khi toát mồ hôi, cô mới chạy đến chợ hải sản để mua một con cá.

Đợi đến khi cô về đến nhà, Phòng Thư Lan đã đứng đợi ở cửa và mỉm cười nhìn cô ấy.

Phòng Thư Lan nói rằng cô ấy luôn có thể nghe thấy bước chân Khấu Viện Viện leo cầu thang. Cho nên, mỗi lần cô vừa đi học về, cửa sớm đã được mở sẵn ra. Phòng Thư Lan đứng ở cửa chào đón cô.

Vừa nhìn thấy con cá trong tay cô, Phòng Thư Lan càng thêm vui vẻ.

"Mấy ngày nay, lâu rồi mẹ không nấu canh cho con. Con cũng muốn uống canh mà!" Phòng Thư Lan không hề đề cập đến chuyện công việc.

Cho dù Khấu Viện Viện có hỏi, Phòng Thư Lan cũng luôn tự tin mà nói với cô rằng "Tốt lắm, tất cả mọi việc đều suôn sẻ. Ông chủ cũng rất tốt."

Cho đến khi, Phòng Thư Lan bị đuổi việc. Khấu Viện Viện đột nhiên phát hiện ra rằng điều duy nhất mà cô có thể làm là đứng ở sau mẹ với một ấm trà và chờ đợi bà.

Ngay cả khi bà ấy gặp phải thất bại hết lần này đến lần khác, Phòng Thư Lan, một người có tính cách yếu đuối, sẽ không gục ngã và bà ấy cũng sẽ không bao giờ lùi bước.

Vì cô con cái của mình, chuyện gì bà cũng có thể làm được.

Chính vì có một người mẹ như vậy mà Khấu Viện Viện bắt đầu từ từ mở lòng mình. Cô ấy không chịu được mà làm nũng trước mặt mẹ, cô ấy thích nghe những lời động viên khích lệ nhẹ nhàng của mẹ cô ấy. Giống như cô ấy đã thực sự trở lại lúc 16 tuổi.

Lúc này nét mặt Phòng Thư Lan thật hạnh phúc.

Ở trong lòng, so với bà thì Viện Viện lại càng hạnh phúc hơn nữa. Bàn tay ấm áp của Phòng Thư Lan nhẹ nhàng vuốt tóc Khấu Viện Viện.

Hai mẹ con thậm chí còn quên mất những người đang sửng sốt ở xung quanh mình...