Hạnh Phúc Tư Gia Món Ăn

Chương 16: Cơm chiên

Được chứ? Bây giờ còn phải kiêm luôn việc thuần hóa động vật nữa. Công việc này thật chán nản. Nếu không phải vị lão sư đức cao vọng trọng tím kiếm họ, bọn họ cũng đã không tới.

Khi Triệu Phi Nhiên cầm chiếc thìa lên, trái tim của vị trợ lý nhanh chóng thắt đến cổ họng.

Ai mà ngờ được rằng Triệu Phi Nhiên chỉ dùng thìa mò từng hạt cơm trong bát.

"Bạn có niềm tin vào bản thân mình đến vậy không? Có thể bạn không biết, trên đời này có một số người được sinh ra với một vị giác nhạy cảm hơn người bình thường."

"Vị giác của em cũng rất nhạy. Em cũng đã thử qua, món ăn này rất ngon." Khấu Viện Viện tràn đầy tự tin mà nói. Cô ấy đang nói sự thật. Vị giác của cô ấy không chỉ được cải thiện độ nhạy mà còn có các kỹ năng đặc biệt kèm theo. Nó đã vượt qua khả năng của con người trên trái đất này.

"Nếu nó không ngon thì sao?"

"Nếu không ăn được, em sẽ tìm người nấu món ngon nhất thế giới làm cho anh ăn!"

Khấu Viện Viện hạ quyết tâm, nếu như lần này thất bại, sẽ nhờ Phòng Thư Lan nấu cho Triệu Phi Nhiên ăn. Nếu mình không thể vượt qua được, trước hết sẽ giúp Phòng Thư Lan đánh bại ban giám khảo một chút. Nếu Triệu Phi Nhiên lúc nào cũng dùng vị giác để nói chuyện, thì đầu tiên sẽ tạo cơ hội để chinh phục anh ta.

"Vậy là được rồi." Triệu Phi Nhiên vừa nói vừa dùng thìa đưa mấy hạt cơm màu đen đưa vào miệng. Sau khi nhai vài lần, anh ta lại xúc thêm một thìa khác. Lần này là nửa thìa rồi. Triệu Phi Nhiên nhai chậm rãi như thể không có ai khác xung quanh.

Người trợ lý hơi choáng váng. Đã có hơn mười thí sinh tham gia, bọn họ chưa từng thấy Triệu Phi Nhiên ăn đến thìa thứ hai. Ngay cả với những người đã được thông qua, Triệu Phi Nhiên cũng chỉ nếm có một chút. Sau khi thí sinh vừa rời đi, anh ta liền lập tức súc miệng.

"Món cơm này bạn muốn nấu cho ai ăn vậy?" Triệu Phi Nhiên đột nhiên hỏi.

"Cái này là nấu cho mẹ em ăn."

"Nấu cho mẹ ăn, các loại rau đâu cần phải thái nhỏ như vậy." Triệu Phi Nhiên nói ong liền gắp lên một viên nhỏ màu đen. "Cái này hình dáng lớn hơn gấp 4 lần nữa, thì mùi vị sẽ ngon hơn."

"Vâng." Khấu Viện Viện khiêm tốn nhìn anh ta. Giống như đang được dạy dỗ.

Sau đó, chỉ thấy Triệu Văn Hoa đột nhiên ở trước mặt cô, giơ một cái thẻ bài màu đỏ. "Bạn thông qua."

"Vâng. Cám ơn anh." Khấu Viện Viện nhanh tay cầm lấy thẻ bài.

"Bạn đã nghĩ gì khi làm món ăn này?"

"Em rất muốn nấu một món ăn khác cho mẹ. Chỉ là, em không chắc nên sử dụng những nguyên liệu nào. . . . . ."

"Cho nên, bạn đem tất cả những nguyên liệu đó vào và làm món cơm chiên. Tôi không biết trình độ thực sự của bạn. Nhưng khi tôi ăn món cơm của bạn, cảm nhận được bạn yêu mẹ mình như nào." Cách làm này của Khấu Viện Viện khá là mạo hiểm. Sự kết hợp khác nhau của các thành phần từ lâu đã tạo ra các hương vị khác nhau. Nguyên liệu nấu ăn càng nhiều, hương vị càng khó nắm bắt.

"Ừm. Tôi hi vọng bà ấy cũng thấy hạnh phúc khi ăn món cơm chiên này."

Khấu Viện Viện làm một món cơm chiên không được đẹp mắt. Tuy nhiên, rất giống với cách nấu của Phòng Thư Lan, sẽ khiến bà ấy vui vẻ khi ăn nó. Cô mong rằng tình cảm của mình cũng có thể gửi gắm đến mẹ.

Lần này, Khấu Viện Viện đã đưa ra một quyết định liều lĩnh ở giữa ranh giới sinh tử. Kết quả cũng rất tốt.

"Mẹ cô nhất định có thể cảm nhận được." Triệu Phi Nhiên nói một cách chắc chắn.

"Cảm ơn." Khấu Viện Viện cúi đầu thật sâu trước Triệu Phi Nhiên. Sau đó, xoay người muốn rời đi.

Triệu Phi Nhiên lại đột nhiên hỏi: "Cơm chiên này có còn nữa không?"

Khấu viện viện quay lại nhìn Triệu Phi Nhiên và mỉm cười. "Em đã gói nó vào hộp cơm rồi. Chừng nào ra ngoài, em sẽ đưa nó cho mẹ!"

". . . . . ." Quả nhiên, cô em gái thẳng thắn ngây thơ không hiểu được hàm ý của vị giám khảo Triệu.

Nhìn thấy cô gái nhỏ bước ra ngoài với tâm thái thoải mái. Tâm trạng vị trợ lý cũng hào hứng lên hẳn. Tiểu tử, ngươi cũng có ngày hôm nay, thôi bỏ đi!

Sau đó, chuyện kỳ lạ hơn đã xảy ra trước mắt họ. Cô gái đi rồi, Triệu Phi Nhiên lại cầm lấy thìa, xúc từng miếng cơm chiên cho vào miệng.

Cơm chiên xì dầu thực sự ngon đến vậy sao? Các trợ lý không thể ngừng suy nghĩ. Tuy nhiên chỉ có một chút cơm chiên, Triệu Phi Nhiên cũng không có ý định nhún nhường với các chú. Dưới ánh mắt chăm chăm rực lửa của trợ lý, anh trầm ngâm tiếp tục ăn món cơm chiên xì dầu cho đến khi trong bát không còn một hạt cơm.

Bọn họ làm sao biết được món cơm chiên này là hương vị gây thương nhớ cho Triệu Phi Nhiên.

Mặc dù mẹ của Triệu Phi Nhiên xuất thân từ một gia đình đầu bếp nổi tiếng. Nhưng lại không muốn trở thành một người đầu bếp. Bà ấy có tài năng, nhưng không thích nhà bếp.

Chỉ là Triệu Phi Nhiên khi còn nhỏ là một người kén ăn, không thích ăn gì, thậm chí còn không ăn rau.

Vì để cân bằng dinh dưỡng cho con trai, mẹ của Triệu Phi Nhiên đã làm món cơm chiên trứng cho con trai ăn. Bà đã cố gắng hết sức để giấu tất cả các loại rau bên trong thịt và trứng. Triệu Phi Nhiên còn ít tuổi không thể nhìn thấy nó, vì vậy anh ta ăn tất cả mọi thứ vào bụng.

Sau đó, mẹ của Triệu Phi Nhiên đã qua đời trước khi anh kịp trưởng thành. Món cơm chiên thơm ngon do mẹ anh nấu vẫn luôn đọng lại trong ký ức của anh.

Triệu Phi Nhiên mất mẹ từ khi còn nhỏ, được ông nội đưa về sống với ông. Ông nội biết được tâm sự của anh ấy giấu trong lòng và đã từng làm cơm chiên cho đứa cháu nhỏ của ông ăn. Các cô chú và những đứa cháu lớn hơn anh cũng thường làm cơm chiên cho anh ăn. Món cơm chiên của mọi người là sự cô đọng tình yêu thương dành cho anh, anh luôn ăn từng ngụm lớn.

Nhưng mà, hương vị thuộc về người mẹ quá cố trong ký ức của anh đã không bao giờ tìm lại được.

Cho đến hôm nay, một cô gái mười sáu tuổi nấu một phần cơm yêu thương dành cho mẹ cô. Tự nhiên, đã đánh trúng vào vị giác của Triệu Phi Nhiên một lần nữa. Món ăn này ăn đến đâu là tràn ngập cảm giác hạnh phúc đến đấy. Sau hơn mười năm tìm kiếm, cuối cùng Triệu Phi Nhiên đã tìm lại được rồi.

Vì vậy, Triệu Phi Nhiên, người luôn khó tính, kén chọn, đã cho món cơm chiên này trông xấu xí và còn bày trí trong bát canh được thông qua.

Trong cuộc thi này, anh không biết cô gái mười sáu tuổi này có thể đi được bao xa?

Tuy nhiên, anh ấy ít nhất cũng biết rằng cô ấy có một kỹ thuật dùng dao tốt và có vị giác hiếm có, đó là điều để anh xứng đáng mong đợi.