Hạnh Phúc Tư Gia Món Ăn

Chương 14: Thông qua

Phòng Thư Lan đẩy xe đồ ăn vào cánh cửa màu xanh lam, vừa nhìn thấy Tô Vĩnh Dân đã không khống chế được cảm xúc của mình. Giống như là học sinh háo hức muốn cho thầy giáo nhìn thấy thành quả học tập của mình.

Tô Vĩnh Dân là một người dẫn chương trình rất giản dị. Nhìn qua trông giống như ông chú nhà bên vui vẻ, hay cười. Bởi vì dẫn chương trình tiết mục ẩm thực quanh năm, nên Tô đại thúc không gầy như những người dẫn chương trình khác. Thay vào đó, bụng ông ấy sớm đã to lên từ vài năm trước. Tuy nhiên, khán giả lại thích ông mập mạp và thân thiện như vậy.

Vừa thấy Phòng Thư Lan tiến vào, Tô đại thúc muốn làm cho bà thư giãn. Liền chủ động hỏi bà mấy câu hỏi đơn giản.

Phòng Thư Lan ở trước mặt thần tượng, vẫn hơi ngại ngùng. Mất nửa ngày mới giới thiệu được rõ ràng.

"Tôi tên là Phòng Thư Lan, năm nay 36 tuổi, ở nhà hơn mười năm không đi làm. . . . . . Hiện tại. . . . . . Ly dị. Sau đó, theo yêu cầu mãnh liệt của con gái tôi, tôi đã cùng con gái đăng ký tham gia cuộc thi. Hy vọng con bé ở nhóm C mọi việc cũng đều thuận lợi."

"Ồ, hai mẹ con cô đến dự thi cùng nhau à? Chuyện đó cũng rất tốt, ít nhất ở nhà hai mẹ con cũng có chung một chủ đề. Chà, Phòng Thư Lan, hãy để chúng tôi nếm thử món ăn của bạn ngay bây giờ!" Tô đại thúc cười ha hả mà nói.

Nói xong bầu không khí bắt đầu thay đổi. Cả ba giám khảo đều cầm thìa với vẻ mặt nghiêm túc và nếm thử các món ăn do Phòng Thư Lan làm. Mọi người ăn uống rất nghiêm túc nhưng không nói câu gì và quay trở về chỗ ngồi. Ba vị giám khảo chỉ liếc nhìn nhau mà không có bất kỳ ý kiến

thảo luận nào. Ngay cả hai vị trợ lý cũng chưa giới thiệu hay nhận xét gì về món ăn của Phòng Thư Lan.

Phòng Thư Lan đột nhiên trở nên căng thẳng. Dường như thời khắc quyết định số phận của cô lại đến.

Hơn mười năm trước, sau khi cha nếm thử món ăn do bà nấu, ông nói với Phòng Thư Lan: "Thư lan, con hãy từ bỏ đi!"

Đến khi ly hôn, Khấu Thiên Thành lại nói với bà: "Thư lan, em đã bỏ cuộc quá dễ dàng!"

Nghĩ đến đây, Phòng Thư Lan không chịu được nắm chặt tay mình. Bà ngẩng đầu, chờ đợi phán quyết của Tô Vĩnh Dân.

Dễ dàng từ bỏ sao? Lần đó bà ấy đã bỏ cuộc, lần này bà ấy không muốn bỏ cuộc nữa. Cho dù lần này vẫn thất bại, bà cũng muốn ngẩng đầu đón chờ kết quả cuối cùng.

Tô đại thúc lại đột nhiên hỏi."Phòng Thư Lan, có vẻ như cô không có niềm tin vào khả năng nấu nướng của mình?"

"Cái này. . . . . ." Phòng Thư Lan căn bản không biết phải trả lời như thế nào.

"Vậy bình thường lúc nấu ăn, cô thường suy nghĩ điều gì?"

"Nấu ăn cho con gái tôi. Mỗi lần, con gái ăn những món ăn mà tôi nấu, đều rất hài lòng. Con bé nói với tôi, mẹ, đồ ăn mẹ làm là ngon nhất . Tôi chỉ nghĩ, dù thế nào đi nữa, ít nhất tôi cũng có thể trở thành đầu bếp tài ba của con gái tôi!"

Phòng Thư Lan đột nhiên nhớ tới khuôn mặt tươi cười thỏa mãn của Khấu Viện Viện.

Hầu như mỗi lần, đồ ăn bà ấy nấu, Viện Viện luôn ăn giống như là những món ăn ngon nhất trên đời vậy.

Hết lần này đến lần khác, bà thực sự cảm thấy cuộc sống của mình không phải là vô ích. Ngay cả khi bà chỉ có thể nấu ăn cho con gái của mình, điều đó cũng rất xứng đáng.

Sau khi nghe những lời Phòng Thư Lan vừa nói xong, Tô Vĩnh Dân ngưng lại một chút và không nói gì. Ông ấy sâu sắc nhìn vào người mẹ đơn thân yếu đuối trước mặt.

Một phút trôi qua, Tô Vĩnh Dân mới mở miệng nói: "Tôi rất tiếc phải nói với cô, Phòng Thư Lan. Mấy tháng tới, cô có thể sẽ không nấu ăn cho cô con gái đáng yêu của mình được nữa!"

Phòng Thư Lan sững sờ một lúc lâu không kịp phản ứng lại. Cho đến khi một vị trợ lý nói: "Phòng Thư Lan, còn không mau đi lên nhận tấm thẻ. Chủ khảo đã cho cô thông qua. Cô sau này chính là một thành viên của đội xanh rồi."

Đến lúc này mới khẳng định được đáp án, nước mắt Phòng Thư Lan liền trào ra.

Đây là lần đầu tiên không ai khác ngoài con gái của bà công nhận tài năng nấu nướng của bà. Người này vẫn là thần tượng mà bà ấy kính trọng trong lòng.

Phòng Thư Lan nhanh chóng bước đến bục giám khảo, nắm chặt tay Tô Vĩnh Dân."Cám ơn, cám ơn ngài!" Phòng Thư Lan không khống chế được cảm xúc của mình. Bà rõ ràng nghĩ bản thân phải mạnh mẽ, kiên cường một chút, nhưng rồi vẫn bật khóc rất nhiều.

Tô Vĩnh Dân chưa từng gặp qua thí sinh nào kích động đến như vậy. Một mặt thì khóc lóc, mặt khác lại cảm ơn ông ấy.

Sức mạnh lúc mà bà nắm lấy tay Tô Vĩnh Dân cho ông ấy thấy rằng bà biết ơn ông nhiều như thế nào vì đã cho bà một lời khẳng định.

Gần như theo tiềm thức, Tô Vĩnh Dân nói: "Món đậu phụ Mapo mà cô làm thực sự rất ngon. Không thua kém gì món đậu hũ sốt cay Tứ Xuyên, màu sắc, hương vị, cay cay, nồng nồng, nóng hổi, mềm mịn, tươi ngon, cô đều làm được. Phòng Thư Lan, cô có thiên phú nấu ăn rất tuyệt vời. Tôi rất thích cô!"

Phòng Thư Lan nghe xong những lời ông ấy nói, mắt trợn trừng. Thời khắc này, bà không thể nói lời nào. Chỉ có thể nhìn ông ấy với đôi mắt ngấn lệ hàm chứa sự cảm kích.

Khi một người bị rơi xuống đấy thung lũng và bị thương nặng, một người có địa vị sẵn sàng nghiêm túc đưa ra lời khẳng định với bà ấy.

Người đó nói rằng, bạn làm rất tốt. Bạn không đến mức tệ như bạn nghĩ đâu.

Cái này không khác gì đưa một cây gậy tre cho người bị rơi xuống nước.

Phòng Thư Lan đột nhiên phát hiện ra rằng trong nhiều năm qua, cô đã trở thành fan hâm mộ của một thần tượng tốt như vậy.

Phòng Thư Lan không dám làm mất quá nhiều thời gian của ban giám khảo, cầm lấy tấm thẻ thông qua, đẩy chiếc xe và đi vào trong. Ngay lúc này, bước chân của bà trở nên nhẹ nhàng, thoải mái hơn rất nhiều. Giống như trút bỏ được gánh nặng lớn trong lòng.

Sau khi Phòng Thư Lan rời đi, người trợ lý không nhịn được hỏi: "Anh Tô, tính tình của cô ấy hơi yếu đuối. Anh không sợ cô ấy đứt dây xích vào thời điểm quan trọng sao?"

Tô Vĩnh Dân lại khoát tay."Tôi xem cô ấy như là hạt giống của đội chúng tôi . Tôi nghĩ cô ấy có đủ khả năng để cạnh tranh chức vô địch. Hơn nữa, nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài. Chúng ta luôn phải cho người khác cơ hội để thay đổi."

". . . . . ."

Sau khi Phòng Thư Lan được thông qua, bà ấy liền đóng gói đậu phụ mapo mà mình làm và chuẩn bị cho Khấu Viện Viện nếm thử. Chỉ là Khấu Viện Viện mãi vẫn chưa thấy ra, cũng không biết còn phải đợi bao lâu.

Kết quả là một nhân viên nói với bà rằng bà có thể vào bên trong và đợi, không có gì phải ngại. Vì thế, Phòng Thư Lan cũng đi vào hậu trường của nhóm C .

Khi bà bước vào, Khấu Viện Viện cũng vừa tình cờ đẩy chiếc xe đồ ăn của mình về phía cánh cửa màu đỏ. Phòng Thư Lan thậm chí không có thời gian để cổ vũ con gái mình. Cứ như vậy nhìn theo hình bóng con gái.

Nhưng thật ra Khấu Viện Viện đã nhìn thấy bà và mỉm cười tự tin với bà trước khi bước vào cửa. Và còn vẫy vẫy tay. Dáng vẻ rất có nghị lực.

"Khấu Viện Viện như vậy chắc không sao đâu đúng không?"

Phòng Thư Lan làm sao đoán ra được, trong xe Khấu Viện Viện có một cái bát nhỏ, có thứ gì đó sẫm màu trong bát.