Hạnh Phúc Tư Gia Món Ăn

Chương 13: Hồi ức

Khấu Viện Viện lặng lẽ đứng ở một góc, nhìn những thí sinh liên tục đến và đi qua. Tuy nhiên, cô ấy giống như một nhà sư già đang ngồi thiền, đối với những người xung quanh đang phấn khích hay chán nản cũng không có phản ứng gì.

Khấu Viện Viện cúi đầu, nhìn vào đôi tay của mình. Rốt cuộc cô muốn nấu món gì? Cô ấy có thể nấu được bao nhiêu món ăn?

Lần đầu tiên, cô ấy bắt đầu nhớ lại bằng tất cả khả năng của mình những món ăn ngon mà cô ấy đã từng thử qua.

Về phương diện ẩm thực, trí nhớ của Khấu Viện Viện luôn tốt một cách đáng kinh ngạc.

Thậm chí, những món ăn ở những nơi cô đã đi qua khi còn làm bảo tiêu ở kiếp trước. Cô ấy vẫn còn lưu lại trong tâm trí của mình.

Vị giác của cô ấy giống như một kho tàng ký ức.

Tuy nhiên, hôm nay, cô mới bất ngờ phát hiện ra rằng, kho tàng đó còn có thêm chức năng công thức.

Không cần biết kiếp này hay kiếp trước, chỉ cần cô nhớ được mùi vị là có thể nắm được công thức 3D của món ăn đó.

Lúc trước, cô ở nhà đã thử qua nhiều lần. Không có vấn đề gì nếu cô ấy không có nhiều kinh nghiệm nấu ăn.

Miễn là quá trình nấu nướng không rắc rối và yêu cầu nhiệt độ không cao, chẳng hạn như các món hầm hoặc hấp, cô hoàn toàn chắc chắn rằng mình có thể tái tạo thành công vị ngon của món ăn đó. Ngay cả với những món phức tạp hơn một chút, cô ấy cũng có 50% khả năng thành công. Đương nhiên, cũng có thể sẽ làm ra những hương vị kỳ lạ.

Quá trình này đặc biệt rắc rối, và những món ăn cần đến nhiệt độ cao khiến cô chỉ có thể tiếc nuối. Khấu Viện Viện không chừng sẽ nấu cháy thành những cái gì?

Ngày hôm qua trước khi ngủ, Phòng Thư Lan luôn dặn dò cô con gái.

"Viện viện, mẹ có điều lo lắng về khả năng kiểm soát nhiệt độ của con. Nếu có thể, con hãy tránh những món ăn đó để đỡ phiền toái nhé!"

Kể từ khi quyết định đăng ký tham gia cuộc thi, Phòng Thư Lan không chỉ tự mình chuẩn bị chi tiết. Bà cũng đã huấn luyện cho Khấu Viện Viện rất nhiều lần. Mặc dù, bà không tự tin lắm vào tài nghệ nấu nướng của mình. Tuy nhiên, bà ấy biết rất nhiều bí mật nhỏ trong nhà bếp.

Trong khóa đào tạo ngắn hạn một tuần của mẹ cô, Khấu Viện Viện đã khiến nhiều món ăn bị cháy trước mặt Phòng Thư Lan.

Cho dù ngay cả khi bị cháy, nhưng hương vị của món ăn vẫn không khác biệt lắm. Rất giống với hương vị mà Phòng Thư Lan nấu. Vì vậy, về phương diện này, nếu cô ấy làm theo được, Khấu Viện Viện vẫn rất tự tin vào chính mình.

Chỉ là, chẳng lẽ cô ấy muốn sao chép những món ăn do mẹ làm để tham gia cuộc thi, rồi qua vòng tuyển chọn thành công sao?

Không biết vì lý do gì, đối mặt với chuyện này, Khấu Viện Viện lại không muốn làm điều đó.

Trong lòng cô có một giọng nói hỏi nhỏ: "Tại sao không thử tự tay nấu một món ăn của riêng mình?"

Trong lúc nhất thời, cô nhớ đến món súp gà hầm của Phòng thư Lan, súp cá, sườn lợn củ sen và nhiều món khác nhau mà bà ấy đã nấu cho cô. Hầu hết mỗi một món ăn, Khấu Viện Viện ăn vào đều có cảm giác hạnh phúc, sung sướиɠ.

Vị ngon đọng lại trong miệng và lâu ngày không thể nào tan biến được. Ngay cả khi cô chế biến lại, cảm giác cũng không thể nào giống nhau.

Cái này rốt cuộc còn thiếu những gì?

Khi hai mẹ con ngồi vào bàn ăn, mẹ cô luôn đợi cô dùng đũa để thử món trước.

Cho đến khi cô ấy tham lam lấy hết đĩa đồ ăn bỏ vào miệng, lộ ra vẻ sung sướиɠ mãn nguyện. Người mẹ sẽ nở mày nở mặt lộ vẻ hạnh phúc vui sướиɠ từ trong lòng. Vào thời khắc đó, Phòng Thư Lan tràn đầy tự tin. Ngay lúc đó, bà ấy sẽ không nghĩ mình có đủ tiêu chuẩn để trở thành một đầu bếp hay là không. Bà ấy chỉ chắc chắn rằng bà có thể làm những món ăn làm hài lòng con gái mình.

Phòng Thư Lan luôn miệng nói: "Viện viện, ăn từ từ, từng ít một."

Trong phút chốc, Khấu Viện Viện đột nhiên hiểu ra được gì đó. Đáp án đã ở ngay trên miệng cô.

Khấu Viện Viện cuối cùng đã quyết định làm theo nguyện vọng của trái tim mình.

Năm mười sáu tuổi, Khấu Viện Viện lần đầu tiên tùy hứng quyết định làm một món ăn thuộc về mình.

Có thể cuối cùng cô sẽ thất bại. Nhưng cũng sẽ không có gì nuối tiếc. Cô còn trẻ như vậy, cùng lắm thì sang năm lại đăng kí tham gia tiếp.

Đến lúc đó, cô sẽ có thêm thời gian một năm học nấu ăn, có món ngon nào không thể không làm được chứ?

Giám khảo của nhóm A là Tô Vĩnh Dân, một người dẫn chương trình ẩm thực nổi tiếng.

Tô Vĩnh Dân đã ở trong nghề được 20 năm. Có chứng chỉ đầu bếp cao cấp, sở hữu nhà hàng sáng lập của riêng mình và là thành viên bốn sao của Hiệp hội ẩm thực Trung Quốc.

Phong cách dẫn chương trình của Tô Vĩnh Dân luôn rất gần gũi với mọi người. Ông ấy đã từng là MC trong bữa tiệc đêm giao thừa của người Trung Quốc trong ba năm liên tiếp. Hầu như hàng năm đều được giải Người dẫn chương trình được khán giả yêu thích nhất.

Tô Vĩnh Dân từ tiểu Tô biến thành Tô đại thúc. Từ tân binh trở thành người dẫn chương trình xuất sắc. Hai mươi năm qua, ông ấy luôn kiên trì giữ vững vị trí dẫn chương trình ẩm thực. Có người từng hỏi, khi nào thì Tô đại thúc chuyển sang dẫn chương trình khác.

Tô đại thúc cười."Đến khi nào tôi không thể ăn nữa." Tô Vĩnh Dân vẫn kiên trì làm người dẫn chương trình ẩm thực, đều xuất phát từ tình yêu của anh đối với món ăn.

Điều đáng nói hơn, Tô Vĩnh Dân chính là thần tượng của Phòng Thư Lan.

Phòng thư lan mười năm như một ngày đêm xem Tô Vĩnh Dân dẫn chương trình 《 Ẩm thực cuộc sống》.

Có thể nói, hầu hết thời gian Phòng Thư Lan đã học cách nấu ăn từ chương trình này. Phòng Thư Lan gần như kiên trì, hẹn gặp Tô đại thúc đều đặn vào mỗi 8 giờ tối thứ 7 hàng tuần.

Dù rằng Phòng Thư Lan cảm thấy mình đã lớn tuổi, đã thấy ngượng ngùng khi theo đuổi các ngôi sao. Nhưng mà, vừa nhìn thấy con người thật của Tô đại thúc, Phòng Thư Lan vẫn kích động không thôi.

Khi đến lượt bà lên sân khấu, Phòng Thư Lan đã trực tiếp nấu món ăn đầu tiên được dạy trong 《 Ẩm thực cuộc sống 》—— Đậu phụ Mapo.