Sau khi cuộc sống ổn định, Phòng Thư Lan bắt đầu nghĩ cách tìm việc làm.
Trải qua cuộc hôn nhân thất bại, Phòng Thư Lan không muốn là người ăn không ngồi rồi. Bà bắt đầu nghĩ đến việc gia nhập xã hội. Cho dù bây giờ trong tay bà có tiền, có nhà để cho thuê, bà cũng không muốn chỉ ngồi ở nhà lấy tiền lãi. Hơn nữa, bà còn muốn trở thành một tấm gương tốt cho Khấu Viện Viện.
Đáng tiếc, Phòng Thư Lan từ bằng cấp hay kỹ năng cái gì cũng không có. Không có đầu mối gì để tìm kiếm được một công việc. Ngược lại, Khấu Viện Viện lại cảm thấy rằng bà có thể lấy lại một căn nhà mặt tiền, mở một quán ăn riêng.
"Mẹ, trên TV có nhà hàng kia nổi tiếng thật đấy. Mỗi ngày phục vụ được tám mươi bàn đồ ăn, người ta đua nhau đặt chỗ. Mẹ, tay nghề của mẹ chắc chắn ổn. Đến lúc đó, nếu không có tám mươi bàn, chúng ta sẽ phục vụ mười bàn cũng được."
Khấu Viện Viện nói rất hay, nhưng mà Phòng Thư Lan không hề tự tin vào tài nấu nướng của mình.
Cho dù Khấu Viện Viện có nói cho bà biết rằng, "Mẹ, đồ ăn mẹ làm thật sự rất ngon. So với bố có khi còn ngon hơn."
Phòng Thư Lan vẫn cảm thấy cô là một đầu bếp nửa vời, học đông một chút học tây một chút chắp vá mà ra, tay nghề căn bản là không có gì.
Phòng Thư Lan nhặt một tờ thông tin đào tạo dành cho người trung tuổi trên đường đi mua hàng tạp hóa. Về nhà thương lượng cùng Khấu Viện Viện, bà định đến Trung tâm tin học, nơi rất gần nhà, để đăng ký một lớp học cơ bản trên máy tính.
Khấu Viện Viện vẫn muốn Phòng Thư Lan mở nhà hàng. Cô đối với tay nghề của Phòng Thư Lan rất có niềm tin. Nhưng cô không muốn làm giảm đi sự nhiệt huyết của mẹ. Cô ấy cảm thấy một người cho dù sống đến già cũng phải học hỏi, và người ta càng có nhiều kỹ năng, thì càng có nhiều cách để sống.
Ngay sau đó, Phòng Thư Lan hàng ngày vừa chăm lo cho cuộc sống của Khấu Viện Viện, nấu cho cô những món ăn ngon vừa đến trung tâm để học thêm.
Trước đó, Phòng Thư Lan chưa từng động đến máy tính. Máy tính trong nhà là mua cho Khấu Viện Viện, Khấu Thiên Thành thỉnh thoảng cũng dùng.
Chỉ có Phòng Thư Lan ngoại trừ lau chùi bụi bẩn cho máy tính, dọn vệ sinh, ngay cả chỗ mở khóa ở đâu cũng không biết.
Kể từ khi mẹ đi học thêm, Khấu Viện Viện liền đem máy tính cho mẹ cô sử dụng. Khấu Viện Viện lại không thể dùng máy vi tính nhiều như trước nữa rồi. Ngược lại, khi cô nhìn thấy Phòng Thư Lan gõ gõ bằng một ngón tay, hoặc vô tình làm tắt màn hình, Khấu Viện Viện sẽ ậm ừ hướng dẫn lại cho mẹ.
Phòng Thư Lan tiến bộ rất nhanh. Càng về sau, bà thậm chí còn sử dụng máy tính giỏi hơn cả Khấu Viện Viện. Đôi khi còn dạy lại cho Khấu Viện Viện. Nó cho bà ấy một cảm giác thành công với tư cách là một người mẹ.
Cuộc sống của hai mẹ con dường như thay đổi theo từng ngày.
Từ khi Phòng Thư Lan ra ngoài đi học, bà đã hoàn toàn thoát khỏi người phụ nữ gia đình. Bà đã gặp và kết giao được với rất nhiều bạn mới ở trung tâm.
Cùng Phòng Thư Lan tham gia lớp tin học cơ bản, ngoại trừ mấy người trẻ tuổi ra, cũng có thêm những người phụ nữ trung niên như bà vậy, thậm chí còn có một bà cô già ngoài năm mươi sáu mươi tuổi rồi.
Các bác lớn tuổi rồi còn chăm chỉ học tập, không có lý do gì mà Phòng Thư Lan không cố gắng học hành cả.
Dần dần, Phòng Thư Lan cũng thân thiết với các bạn học của mình. Cũng bắt đầu có phạm vi giao tiếp của riêng mình.
Ban đầu, một vài người cùng chí hướng, cùng lứa tuổi chỉ thỉnh thoảng gặp nhau để buôn chuyện, tâm sự những chuyện về gia đình con cái. Quen nhau lâu ngày thấy tính cách hợp nhau nên trở thành những người bạn thân.
Những người bạn đó thông cảm với những chuyện đã xảy ra với Phòng Thư Lan. Tất cả mọi người động viên bà, an ủi bà. Phòng Thư Lan cũng cảm thấy mọi chuyện đã kết thúc rồi. Dưới sự động viên của con gái, tâm trạng của bà đã khá lên rất nhiều. Do đó, cả người đều tràn đầy năng lượng. Những người bạn đó cũng đánh giá cao Phòng Thư Lan như thế này.
Đợi đến khi Khấu Viện Viện phát hiện ra, bạn cùng lớp Phòng Thư Lan— bác Đặng đã giới thiệu cho bà ấy một công việc, để Phòng Thư Lan làm nhân viên bán hàng trong cửa hàng thiết bị phục hồi chức năng của cháu gái bác ấy.
Khấu Viện Viện nghe mẹ cô tìm được công việc đầu tiên xong, đang uống trà suýt nữa phun ra.
Đây không phải là đang hay nói đùa hay sao? Liệu với tính cách của Phòng Thư Lan có thể bán được sản phẩm cho khách hàng sao?
Mặc kệ Khấu Viện Viện có nghĩ như thế nào, Phòng Thư Lan sau khi nhận chứng chỉ lớp học, đã hào hứng chuẩn bị đi làm.
Đây là công việc đầu tiên trong đời mẹ, Khấu Viện Viện hoàn toàn không muốn dội gáo nước lạnh vào mẹ cô.
Thậm chí ngày Phòng Thư Lan đi làm, Khấu Viện Viện còn đích thân làm cho Phòng Thư Lan một bữa cơm. Theo thứ tự là trứng tráng cà chua, rau cần xào đậu, thịt thái lát, đầu cá kho tàu, lại thêm một nồi súp trứng.
Món ăn tuy đơn giản, bày trí không được đẹp mắt cho lắm. Nhưng Phòng Thư Lan lại rất cảm động. Viện Viện của bà đã trưởng thành, có thể nấu cơm cho mẹ rồi.
Phòng Thư Lan thích thú nếm thử món rau. Bà rất ngạc nhiên khi ăn những món do Khấu Viện Viện làm.
"Viện Viện, làm thế nào những món ăn con nấu lại có hương vị giống như của mẹ vậy?"
Khuôn mặt bầu bĩnh của Khấu Viện Viện không một chút lúng túng, tự tin mà nói:
"Con không phải là con gái mẹ sao? Đồ ăn mà con làm không có mùi vị giống của mẹ thì giống ai?"
"Đúng vậy ha. Con gái ta thật giỏi. Rất hiểu chuyện, cũng biết nấu cơm cho mẹ rồi. Mấy món ăn này đúng là rất ngon." Phòng Thư Lan cười tủm tỉm xoa đầu con gái.
"Mẹ đang tự khen bản thân mình ư?"
Khấu Viện Viện buột miệng định nói ra, cuối cùng cô chỉ giữ lại ý nghĩ đó trong tâm trí.
Rạng sáng ngày thứ hai, Phòng Thư Lan đã đến cửa hàng thiết bị phục hồi chức năng để thông báo.
Ba ngày đào tạo trước đó vẫn diễn ra thuận lợi . Phòng Thư Lan vì công việc mới cũng rất chăm chỉ, đem một chồng tài liệu về nhà làm thêm giờ để ghi nhớ chúng. Tính năng của xe lăn, sự khác nhau giữa các loại giường cho con bú cùng thương hiệu. Bà ấy đã ghi nhớ nó một cách chắc chắn, và thậm chí còn tự mình vẽ ra bản mẫu.
Khấu Viện Viện nhìn mẹ cô đang dốc sức cố gắng. Phòng Thư Lan thật sự muốn dựa vào bản thân mình nuôi sống cô con gái Khấu Viện Viện. Còn vất vả hơn nữa bà cũng không sợ.
Việc duy nhất mà Khấu Viện Viện có thể làm là nội trợ. Bây giờ đổi lại là cô nấu cơm cho mẹ.
Cả hai mẹ con đều coi công việc đầu tiên của Phòng Thư Lan là điều nghiêm túc nhất.
Thế nhưng, nửa tháng sau, Phòng Thư Lan vẫn bị đuổi việc. Bà không có cách nào chào hàng đối với những người xa lạ.
Hôm đó, Phòng Thư Lan ngồi trong công viên rất lâu. Mũi của bà cay cay như muốn khóc.
Nhưng mà bà đã thề không rơi lệ một cách dễ dàng nữa rồi.
Khi bà chuẩn bị về nhà và nấu ăn cho con gái mình, nhìn lại, con gái đang đứng ngay sau lưng bà.
Khấu Viện Viện cũng không biết đứng được bao lâu rồi. Một chút tiếng động cũng không có. Cho đến khi cô thấy Phòng Thư Lan quay đầu lại, Khấu Viện Viện mới cầm bình nước ấm đưa cho bà.
"Mẹ, chúng ta về nhà đi!"
"Được, Viện Viện, chúng ta đi về nhà!" Phòng Thư Lan dùng sức kìm nén nước mắt, sau đó cắn chặt bờ môi của mình.
Khi bà thất bại, khi bà trải qua những khó khăn, cô con gái trẻ luôn âm thầm đứng sau bảo vệ và đồng hành cùng bà.
Lý do gì khiến bà phải nản lòng? Lý do gì khiến bà phải lùi bước?
Không, bà muốn cố gắng, cố gắng hơn nữa! Bà muốn sống một cuộc sống tốt và là một người mẹ tốt đối với Viện Viện.
Ngày đó, hai mẹ con lại cùng nhau vảo bếp làm bánh. Khấu Viện Viện vẫn làm bột mì dính lên mặt, Phòng Thư Lan mỉm cười dùng áo lau cho cô.
Cuối cùng thì cả hai mẹ con đều được ăn no, xoa bụng ngồi trên ghế sô pha.
"Món sủi cảo mẹ mình làm là ngon nhất. Mẹ của mình là giỏi nhất!"
"Nhân bánh là con gái của mẹ băm đấy, vỏ bánh là do con gái của mẹ cán bột, con gái của mẹ mới là giỏi nhất!"
###
Một công việc bị mất đi. Những người bạn nhiệt tình của Phòng Thư Lan bắt đầu tìm cách giới thiệu giúp cô những công việc khác.
Có một người chị muốn giới thiệu Phòng Thư Lan vào công việc của ủy ban khu phố.
"Thư Lan, tính cách cô hòa nhã như vậy. Đến ủy bản khu phố làm việc không có vấn đề gì đâu."
Bác Đặng lại giới thiệu cho Phòng Thư Lan công việc ở nhà trẻ.
"Thư Lan, cô đã tự mình nuôi dạy con cái, hay là đến trường mẫu giáo do người bà con xa của tôi mở làm thử xem."
Phòng Thư Lan bị ảnh hưởng nặng nề bởi thất bại trong công việc đầu tiên. Bà cũng biết rằng bây giờ không phải lúc để mù quáng, tốt nhất là lựa chọn một công việc thực sự phù hợp với mình.
Khi Phòng Thư Lan đang do dự, Khấu Viện Viện đột nhiên chỉ vào quảng cáo trên TV và gọi Phòng Thư Lan.
"Mẹ, mẹ mau đến xem quảng cáo này đi. Mẹ... Chúng ta tham gia cuộc thi đấu kia đi!"
Phòng Thư Lan bước tới xem qua, MC Kim Tinh đang truyền bá khẩu hiệu.
"Đầu bếp Vàng, trăm vạn tiền thưởng nếu bạn giành được danh hiệu đầu bếp."
Ngay sau đó là ngôi sao điện ảnh Triệu Phi Nhiên xuất hiện gây tranh cãi trước màn ảnh.
"Cái miệng với vị giác nhạy bén của tôi không biết nói dối. Nếu bạn tự tin vào tài năng nấu nướng của mình. Vậy thì hãy đăng ký tham gia Đầu Bếp Vàng đi!"
Bên cạnh có dòng chữ nhỏ: "Hiệp hội ẩm thực gia Trung Hoa, hội viên năm sao".