Bàn tay của anh đang vuốt ve khắp qυầи ɭóŧ của cô, cơ thể chưa từng bị chạm vào nên rất mẫn cảm, Giang Ngộ cũng nhận ra cơ thể của cô trở nên cứng đờ.
Giọng nói trầm thấp khàn khàn của Giang Ngộ vang lên, anh hỏi cô một câu. “Em là lần đầu tiên sao?”
Hứa Lê gật đầu, kêu lên một tiếng. “Vâng.”
Vừa nghe được lời này, Giang Ngộ đã cởϊ qυầи lót của cô ra.
Sau đó quăng chiếc qυầи ɭóŧ đó xuống dưới đất.
Giang Ngộ tách hai chân của Lục Chi ra, sau đó bàn tay của anh chạm vào môi âʍ ɦộ của cô, sờ soạng hai cái, nơi này đã ướt một chút rồi.
Giang Ngộ dùng ngón tay tách hai cánh môi âʍ ɦộ của cô ra, ngón giữa ấn nhẹ lên âm đế đang nhô ra nhằm kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô, hơn nữa anh còn ấn liên tục khiến cho Hứa Lê không thể chịu đựng được nữa, nơi này bị anh làm đến thoải mái, theo bản năng cô kẹp chặt hai chân lại với nhau.
Giang Ngộ lại ép cô phải tách hai chân ra, ban đầu cô cũng không dám rêи ɾỉ, nhưng thật sự rất thoải mái, cô hét lên mấy tiếng, bàn tay của Giang Ngộ còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hoa huyệt non mềm của cô.
Âm đế bị Lục Từ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, càng ngày càng ra nhiều nước hơn, khiến bàn tay của anh ướt đẫm.
Hứa Lê kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô một lúc lâu, mãi đến khi bên dưới ướt đẫm anh mới chịu dừng lại.
Anh cởϊ áσ ngủ của mình ra, sau đó đứng trước mặt Lục Chi để cô nhìn thấy mình cởi đồ.
Trước kia, Lục Chi cho rằng mấy người đàn ông làm việc trong văn phòng đều mập mạp đầy thịt, dù sao đi chăng nữa thì bọn họ ngồi trong văn phòng cả ngày như vậy, khả năng cao bụng sẽ có một đống thịt thừa, nhưng Giang Ngộ thì ngược lại…
Anh duy trì hình thể rất tốt, hơn nữa anh còn có cả cơ bụng, mà chỗ cơ bụng đó cũng gợi cảm quá đi, giống như được đào tạo bài bản vậy.
Lục Chi nhìn thấy anh cởϊ qυầи lót ra, sau đó dươиɠ ѵậŧ nhảy ra ngoài.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là quá to, nơi này thật sự rất lớn, bởi vì đang cương cứng mà to lớn không chịu được. Dươиɠ ѵậŧ này của anh còn cong lên, cảm giác rất dữ tợn, tóm lại là một dươиɠ ѵậŧ vô cùng ghê gớm.
Lục Chi không thể tin được những gì mình vừa nhìn thấy, vốn dĩ cô còn nghĩ rằng một người đàn ông ưu tú như vậy lại sẵn sàng muốn kết hôn cùng cô, có lẽ... Phương diện kia của anh không được, hoặc dươиɠ ѵậŧ vừa ngắn vừa nhỏ. Nhưng hiện tại nhìn thấy mới biết nơi này khác xa những gì cô đã nghĩ, anh vừa ưu tú, nơi đó lại rất lớn.
Lúc này cô lại cảm thấy mình thật may mắn, người như vậy mà lại coi trọng cô sao?
Càng nhìn vào nơi đó gương mặt của Lục Chi càng đỏ hơn, Giang Ngộ tiến lại gần, sau đó dùng tư thế quỳ để dán vào hạ thể của cô. Anh nhấc mông của cô lên, đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ của mình để nó cọ sát vào tiểu huyệt của cô, bên trên qυყ đầυ dính đầy da^ʍ thuỷ, sau đó anh đẩy nhẹ vào trong hoa huyệt của cô.
Trước kia Lục Chi đã từng học về mấy thứ này, cô biết lần đầu tiên sẽ rất đau, cho nên cô nắm chặt lấy ga trải giường cố gắng chịu đựng, nhưng cô không ngờ làm chuyện này lại đau đến như vậy, không biết là do vật kia của anh quá lớn hay do tiểu huyệt của cô quá chặt.
Anh mới chỉ đẩy qυყ đầυ vào bên trong mà cô đã đau đến mức không chịu được.
Theo bản năng, cô đưa tay ra, sau đó đẩy anh một cái. “Đau quá.”
Giang Ngộ cũng sửng sốt, sau đó anh rút dươиɠ ѵậŧ của mình ra, nói. “Anh xin lỗi.”
….
Qua nửa canh giờ, Lục Chi cảm thấy hối hận, đặc biệt hối hận, mặc dù lúc nãy cô cảm thấy rất đau, nhưng lúc đó vẫn có thể chịu đựng được, vậy mà Giang Ngộ lại không tiếp tục nữa…
Vậy nên hai người đã mặc quần áo vào, không làm gì nữa, cả hai nằm trên giường, lúc này cô lại có cảm giác tiểu huyệt của mình hơi ngứa… Cô kẹp chặt hai chân lại, không ngờ một đêm tân hôn tốt đẹp lại bị mình biến thành như vậy.
Cô cảm thấy rất xấu hổ.
Cô cũng muốn đếm phong bao lì xì, nhưng không dám đếm.
Hình như tối hôm nay cô đã nhận được rất nhiều phong bao lì xì, nhưng hầu hết đều là do họ hàng của Giang Ngộ tặng, gia đình của anh rất có tiền.
Khó trách, tiền lương trong công ty không quá cao, nhưng anh lại không hề nghèo.
Lục Chí căng thẳng đến mức không ngủ được, bên cạnh có thêm một người đàn ông khiến cô cảm thấy rất kỳ lạ.
Nhưng Giang Ngộ đã sớm chìm vào giấc ngủ, anh đặt tay lên eo của cô, giống như muốn ôm cô vào lòng vậy.
Lục Chi quay đầu nhìn Giang Ngộ, cô cũng không biết có phải mình đang gặp quỷ hay không, một anh chàng đẹp trai như vậy lại trở thành ông xã của cô.
…
Sáng hôm sau, Giang Ngộ vừa tỉnh dậy đã không thấy Lục Chi ở bên cạnh, anh còn tưởng cô đã đi ra ngoài.
Anh rửa mặt xong, đang chuẩn bị đi ra ngoài thì lại nhìn thấy Lục Chi đang đeo tạp dề đi từ trong phòng bếp ra, cô nhìn anh nói. “Em làm bữa sáng cho anh rồi, tay nghề của em cũng không được tốt cho lắm, anh có muốn ăn không?"
Giang Ngộ gật đầu, nói được.
Lục Chi nhìn thấy bộ quần áo anh đang mặc khác với mọi khi, hình như hôm nay anh phải đi dự đại hội, vì vậy anh đã mặc một bộ âu phục màu đen, bên ngoài khóc một chiếc áo khoác màu xanh đen.
Mấy người không có dáng người hoàn hảo, mặc bộ âu phục này trông như mấy ông già, tại sao anh có thể mặc đẹp đến như vậy?
Dáng người hoàn hảo là có thể khống chế được nó rồi.