Thập Niên 60: Ăn Cơm Gả Chồng Nuôi Con

Chương 35:

Thẩm Các đánh giá từ trên xuống dưới người Thẩm Luyện.

“Vết thương trên trán con còn đau không?”

Thẩm Luyện lắc đầu.

“Không đau ạ.”

Thẩm Các ừ một tiếng.

“Lần sau không được làm những chuyện lỗ mãng như vậy nữa, nhớ chưa?”

Thẩm Luyện lập tức gật đầu.

“Con nhớ rồi.”

Thẩm Các thấy hơi ngạc nhiên, anh cho rằng… dựa theo tính cách của Thẩm Luyện thì thằng nhóc này sẽ lý sự với anh một chút, sẽ hỏi ‘tại sao không thể’. Cuối cùng, kết quả đơn giản là phạt đứng góc tường, úp mặt hối lỗi.

Tuy nhiên, thấy cậu bé ngoan ngoãn nghe lời như vậy, anh cũng không nói nhiều nữa.

“Được rồi, ra ngoài chơi đi.”

Thẩm Luyện không ngờ mình có thể vượt qua cửa ải dễ dàng như vậy, cứ tưởng hôm nay sẽ không tránh khỏi đứng phạt.

Thẩm Các rửa tay rồi đi vào phòng bếp.

“Sao rồi? Để tôi băm cho.”

An Dạng cũng không cậy mạnh, quả thực việc băm thịt này tốn rất nhiều sức.

“Được, anh băm đi, tôi nghỉ ngơi một chút, từ sáng đến giờ đi đi lại lại, bây giờ chân có hơi đau.”

Thẩm Các nhận lấy con dao.

“Chuyện hôm nay là thế nào vậy? Tôi nghe mọi người bảo là rối tung rối mù hết lên.”

An Dạng kể lại từ đầu tới đuôi câu chuyện cho anh nghe.

Sau đó nhìn bộ dáng không chút cảm xúc của Thẩm Các, đột nhiên cô thấy tò mò.

“Doanh trưởng Thẩm, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”

Mí mắt Thẩm Các cũng chưa nâng lên.

“Em hỏi đi.”

An Dạng ho khan hai tiếng, nhìn tụi nhỏ đang chơi bên ngoài.

“Trịnh Thu có ý với anh, anh biết không?”

Thẩm Các cho rằng An Dạng sẽ hỏi vấn đề khác, không ngờ cô lại nhắc đến chuyện này.

“Tôi biết, nhưng tôi không đáp lại cô ấy, thậm chí còn chưa nói chuyện với cô ấy quá mười câu. Hơn nữa, tôi cũng không nhớ rõ cô ấy trông như thế nào.”

Đây đều là lời nói thật.

Công việc của bọn họ không liên quan tới nhau.

Huống chi, nếu Thẩm Các không phải họp hành thì hoặc là ở sân huấn luyện, hoặc là diễn tập quân sự, bận rộn vô cùng.

Vả lại, ngay từ đầu anh đã không quan tâm đến người này.

Cho nên càng không nhớ rõ.

An Dạng như đang suy tư gì đó, khẽ gật đầu.

“Doanh trưởng Thẩm, hôm nay tôi mua một miếng thịt và một con gà. Ngoài ra tôi cũng nhờ người đồng hương ấp gà con và ngỗng hộ, còn mua cả truyện cổ tích cho tụi nhỏ nữa.”

Thẩm Các cảm thấy tư duy của An Dạng thay đổi nhanh đến chóng mặt, mới vừa rồi còn hỏi han một vấn đề khác, vậy mà giờ lại quay sang tính toán với mình.

Con dao trong tay anh dừng lại.

“Đồng chí An, cô có hài lòng với câu trả lời của tôi không?”

An Dạng nghi hoặc nhìn anh.

“Không không, doanh trưởng Thẩm, anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ đơn giản tò mò một chút thôi, không có gì ý khác đâu.”

Thẩm Các không biết vì sao tim mình đột nhiên lại đập nhanh một nhịp, nhưng khi nhìn ánh mắt nghiêm túc thành thật của An Dạng, anh liền biết bản thân đã suy nghĩ nhiều.

Tiếp tục băm thịt.

“Không sao. Em nhìn xem như này đã được chưa? Có cần băm nữa không?”

An Dạng gật đầu, tỏ vẻ anh cứ tiếp tục băm đi.

Cô đứng lên, dùng tay vắt khô bắp cải vừa ngâm nước.

Sau đó để sang một cái chậu khác, đợi thịt được băm nhuyễn.

An Dạng nhìn nhân sủi cảo sắp được hoàn thành, tâm trạng liền tốt lên rất nhiều.

Sắp có sủi cảo ngon để ăn.

Thẩm Các băm thịt thêm một lúc nữa.

An Dạng bắt đầu trộn nhân.

Hơn một cân thịt băm ra được rất nhiều nhân, chưa kể đến củ cải trắng cô cho thêm vào.

Nêm muối, nước tương, dầu mè, và một quả trứng gà, sau đó chỉ cách để Thẩm Các đảo theo một chiều.

Cô lấy thớt đặt lên mặt bàn, bắt đầu cán vỏ bánh.

Cho dù là thời hiện đại hay thời này, để có một miếng sủi cảo làm từ bột mì trắng, nhân thịt heo mà ăn… quả thực không dễ dàng.

Mấy đứa nhỏ không chơi đùa ngoài sân mà đều vây quanh trong bếp, nhìn bọn họ làm sủi cảo.

Thẩm Các không biết cách gói.

An Dạng cũng không ngại phiền mà dạy cho anh mấy lần.

Giống hệt như một lớp học nấu ăn.

An Dạng cán vỏ bánh rất nhanh và thuần thục, sau đó cô cũng bắt tay vào gói sủi cảo, sản phẩm sẽ được để trong mâm và đậy kín lại.

Thẩm Đồ nhìn sủi cảo trong tay An Dạng, như là ảo thuật vậy, thoắng cái đã xong một cái.

“Oa, mẹ thật là lợi hại.”

Khuôn mặt và biểu cảm có chút khoa trương, trong mắt đều ánh lên vẻ kinh ngạc.

An Dạng bật cười một tiếng.

“Cái miệng nhỏ này thật là ngọt.”