An Dạng tìm thấy lọ cồn i-ốt trong ngăn tủ ở phòng khách.
“Không phải ăn Tết, nhưng vẫn có thể ăn ngon như vậy.”
Trả lời xong vấn đề của Thẩm Đồ, cô gọi Thẩm Luyện tới.
“Mau lại đây, cô xoa thuốc cho.”
Thẩm Luyện lập tức ngoan ngoãn chạy đến bên cạnh An Dạng.
An Dạng nhìn vết thương trên trán cậu nhóc.
“Về sau, những chuyện như này thì đừng dẫn các em đi cùng. Nếu hôm nay không có Tiểu Lộ làm chứng giúp con thì chúng ta lấy đây ra chứng cứ, con nói xem có phải không?”
Thật ra Thẩm Luyện không thấy đau, từ nhỏ đến lớn bởi vì quá gầy nên đã phải chịu những vết thương nghiêm trọng hơn nhiều, nhưng người lo lắng và xoa thuốc cho cậu… cũng chỉ có mình cô.
“Nhưng mà cháu thấy cô ta mới là người làm sai, vì sao cháu lại không thể?”
An Dạng chăm sóc vết thương trên trán cậu.
“Bởi vì con còn quá nhỏ, chuyện như vậy có thể nói với cô, cô sẽ là người bảo vệ cho mấy đứa.”
Thẩm Luyện lớn lên trong quân khu, trong đầu toàn là suy nghĩ của ‘nam tử hán’.
Sao có thể để người khác bảo vệ mình chứ?
Lời nói đã đến cửa miệng nhưng lại thay đổi.
“Vậy khi nào cháu có thể bảo vệ mọi người?”
An Dạng xắn tay áo giúp cậu bé.
Khẽ cười một tiếng.
“Hừm? Chờ đến lúc con trưởng thành là có thể bảo vệ cả nhà chúng ta, nhớ chưa?”
Thẩm Luyện hiếm khi ngoan ngoãn ‘dạ’ một tiếng.
An Dạng xử lý xong cho Thẩm Luyện, bảo cậu ra ngoài chơi.
Thẩm Luyện chơi đùa trong sân, khoé miệng không hề hạ xuống.
An Dạng rửa tay rồi đi đến phòng bếp, rửa sạch nguyên liệu và dụng cụ.
Bóc vỏ hành, cắt thành đoạn ngắn, sau đó thái thịt thành từng miếng nhỏ, thịt mỡ xen lẫn thịt nạc, như vậy sủi cảo mới thơm ngon.
Nhưng hành lá vẫn hơi ít, cô dùng thêm một cây cải thìa nhổ từ nhà dì Trần.
Bắt đầu băm thịt trong bếp.
Quân khu vốn dĩ chẳng có bí mật gì, vậy nên sự việc phát sinh hôm nay không thể tính là nhỏ.
Không những thế, cô vợ mới cưới của doanh trưởng Thẩm cũng tham gia, càng khiến câu chuyện trở nên thú vị hơn.
Thẩm Các rời khỏi sân huấn luyện, chuẩn bị về nhà.
Gặp được Vu Trường Hữu, hai người cùng nhau trở về.
Vu Trường Hữu nhìn Thẩm Các cười hì hì.
“Chắc anh chưa biết gì đâu nhỉ? Vì mấy đứa nhỏ mà hôm nay chị dâu phải tới nhà chủ nhiệm Trịnh đấy.”
Thẩm Các ừ một tiếng?
“Xảy ra chuyện gì?”
Vu Trường Hữu kể lại cho anh chuyện bát quái mình đã nghe qua rất nhiều phiên bản.
“Sao thế? Lo lắng à? Chị dâu đã khiến cho thím Trịnh tức đến xì khói đấy, thật là lợi hại.”
Nói xong còn giơ ngón cái lên.
Hắn vẫn chưa gặp qua người chị dâu này, thật sự rất tò mò.
Khoé miệng Thẩm Các khẽ cong lên.
“Tôi biết rồi.”
Vu Trường Hữu ngơ ngác.
“Doanh trưởng Thẩm, đây là ý gì? Hài lòng hay không hài lòng?”
Thẩm Các chậm rãi nhìn hắn một cái.
“Anh nói xem? Đương nhiên là hài lòng rồi.”
Vu Trường Hữu nhìn anh bằng ánh mắt không có ý tốt.
“Tôi bảo này, doanh trưởng Thẩm, mọi người đều nói anh cưới về một cô vợ một chữ bẻ đôi cũng không biết, có người còn nói anh bị ép cưới. Hiện tại xem ra… không thể tin lời đồn đoán.”
Doanh trưởng Thẩm đập đập túi văn kiện trong tay lên vai hắn ta.
“Đồng nghiệp tốt của tôi, từ lúc nào mà anh lại tin vào mấy lời đồn thế? Tin đồn chính là ngăn cách giữa người thường với trí thức, xem ra… anh không phải người thông minh rồi.”
Nói xong liền xoay người đi nhanh về nhà.
Anh muốn về nhà thật nhanh để xem xét tình hình.
Vu Trường Hữu bước lên ôm vai Thẩm Các.
“Hôm nào tới sân huấn luyện đấu một trận nhé.”
Thẩm Các nở nụ cười.
“Được thôi, đáp ứng mọi lúc.”
Hai người lại bàn đến chuyện công việc.
Tới ngã tư, ai về nhà nấy.
Thẩm Luyện vốn dĩ đang nô đùa rất vui vẻ trong sân.
Nhưng khi vừa thấy Thẩm Các đẩy cửa bước vào, cậu liền nghĩ đến chuyện hôm nay mình mắc lỗi, mặt mũi lập tức xụ xuống.
“Cha, ngài đã trở lại.”
Thẩm Các đi lướt qua người cậu nhóc, vào nhà chính, đặt tài liệu lên mặt tủ, gỡ mũ xuống treo lên giá áo.
Lúc này mới gọi tên Thẩm Luyện.
Thẩm Luyện ‘vèo’ một cái, đứng thẳng người giữa phòng khách.
“Có mặt.”
An Dạng đang băm thịt trong phòng bếp cũng nghe thấy tiếng của Thẩm Các ngoài phòng khách.