Thập Niên 60: Ăn Cơm Gả Chồng Nuôi Con

Chương 28:

An Dạng bưng canh rong biển tới.

Canh rong biển được khuấy thêm hai quả trứng gà, chủ yếu là cho bọn trẻ húp.

An Dạng ngồi xuống, mỉm cười nhìn về phía Thẩm Các vẫn đang ngạc nhiên.

“Anh ăn thử xem mùi vị thế nào?”

Thẩm Luyện cầm đũa của mình lên bắt đầu ăn cơm.

Súp khoai lang đỏ - hành tây, giá đỗ xào và cả trứng gà.

Hương thơm nức mũi, súp khoai lang đỏ siêu ngon, không bị vón cục, độ nóng vừa phải.

Trứng gà được lấy từ nhà dì Thẩm, bởi vì chưa đến phiên chợ nên hiện tại trong nhà họ chẳng có thứ gì.

Thẩm Luyện ăn mì xào, hết miếng này tới miếng khác.

Thẩm Các nhìn bát mì chua cay nóng hổi của mình, rồi lại nhìn qua bát mì thơm phức của Thẩm Luyện.

“Con thấy thế nào? Có ngon không?”

Thẩm Luyện nhìn cha một cái, khẽ dịch chuyển bát mì của mình.

“Ngon lắm ạ.”

Thẩm Các ho khan hai tiếng.

An Dạng đang tự thưởng thức.

Cảm thấy mì chua cay mình làm vẫn là đỉnh nhất, súp khoai lang đỏ thì sánh mịn.

Nhìn thoáng qua Thẩm Các.

“Anh không ăn được cay hay là không ăn được chua?”

Thẩm Các liếc mắt nhìn bát mì.

Cắn chặt răng.

“Tôi đều ăn được.”

Vùi đầu xuống bắt đầu ăn.

An Dạng cảm thấy vô cùng mỹ mãn sau khi ăn xong mì chua cay của mình.

Múc canh rong biển ra cho mấy đứa nhỏ.

Đút cho Thẩm Dư và Phương Kỳ.

Thẩm Các không thể ăn nhanh như vậy, nhưng cũng không quá lâu.

Càng ăn càng thấy ngon, nhưng trên trán anh vẫn toát đầy mồ hôi.

Mấy đứa trẻ con đều ‘chén’ sạch mì xào trong bát của mình, sau đó lại húp thêm một chén canh.

Ngoài cổng, Vu Tiểu Lộ đã bắt đầu gọi bọn chúng.

Thẩm Luyện nhìn An Dạng.

“Chúng cháu có thể ra ngoài chơi không?”

An Dạng gật đầu.

“Có thể, nhưng nhớ phải chú ý thời gian đấy.”

Thẩm Luyện ‘vâng’ một tiếng, dẫn theo ba đứa em ra ngoài chơi.

Thực ra mỗi ngày Thẩm Luyện đều dẫn các em đi chơi.

An Dạng cũng đỡ phải lo lắng.

Sau khi tụi nhỏ đi chơi, An Dạng đứng lên đưa cho Thẩm Các một cái khăn lông.

“Lau mồ hôi đi, anh không ăn được đồ chua cay à?”

Thẩm Các lau mồ hôi trên trán, ăn nốt gắp mì cuối cùng.

“Vẫn có thể ăn được.”

An Dạng dựa vào vai ghế.

“Ngày mai có phiên chợ, Thẩm Luyện ồn ào đòi ăn thịt, tôi đã đồng ý với thằng nhỏ rồi.”

Thẩm Các gật đầu một cái.

“Được, em thấy thứ gì cần thiết thì cứ mua.”

Ăn tối xong, Thẩm Các rửa xoong nồi bát đĩa sạch sẽ.

Anh lấy mấy quyển sách trong cặp ra đưa cho An Dạng.

“Đây là sách tôi mượn về, em đọc thử xem.”

An Dạng nhìn thấy sách thì vui ra mặt.

“Cảm ơn anh.”

Hai người ngồi ở phòng khách, mỗi người cầm một quyển sách.

Thẩm Các lật một trang giấy, vừa quay sang liền bắt gặp vẻ mặt nghiêm túc của An Dạng.

“Có gì thắc mắc, em có thể hỏi tôi.”

An Dạng không thèm ngẩng đầu lên, thản nhiên ‘ừ’ một tiếng.

Thẩm Các thấy cô như vậy thì há hốc miệng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Hơn 8 giờ.

Thẩm Luyện dẫn các em về.

Ồn ào nhốn nháo.

An Dạng gấp sách lại.

“Sách này có quy định thời gian trả không?”

Thẩm Các lắc đầu.

“Không cần vội, khi nào em đọc xong thì đưa cho tôi.”

Lúc này An Dạng mới yên tâm.

Cô đem sách cất đi, sau đó lấy nước trong ấm trà đổ vào một cái chậu lớn, rồi đổ thêm một ít nước lạnh.

“Mấy đứa, mau lại đây rửa chân đi.”

Bốn anh em kéo nhau chạy đến, mỗi đứa ôm theo một cái ghế nhỏ để ngồi xuống rửa chân.

“Rửa chân đi. Mẹ nói nè, ngày mai mẹ sẽ đi chợ, mấy đứa có mong muốn gì không? Cứ nói ra thử xem, chúng ta sẽ cùng nhau thương lượng, xem có cần mua hay không?”

Thẩm Luyện ngồi trên ghế gấp nhỏ, giơ tay đầu tiên.

“Cháu muốn ăn sủi cảo, còn muốn đọc cả sách thiếu nhi nữa.”

An Dạng cong môi, ‘ừ’ một tiếng.

“Được, vậy các con thích gì?”

Thẩm Đồ nhìn anh cả.

“Con muốn ăn đùi gà lớn.”

An Dạng lại nhìn về phía Thẩm Dư.

Thẩm Dư ngày thường luôn ít nói, lúc nào cũng nép phía sau anh trai.

“Thẩm Dư, con muốn thứ gì đều có thể nói ra.”

Thực ra Thẩm Dư có một khuôn mặt rất ‘ngầu’, nhưng lại luôn thẹn thùng.

“Con, con muốn đọc truyện cổ tích.”

An Dạng khẽ gật đầu.

“Truyện cổ tích cũng có điểm giống với sách thiếu nhi.”

“Phương Kỳ, con thì sao?”

Phương Kỳ vẫn còn quá nhỏ, thấy cậu nhóc ngơ ngác cả nửa ngày vẫn chưa nói ra được mình thích gì, An Dạng cũng không bắt cậu nói nữa.