Thập Niên 60: Ăn Cơm Gả Chồng Nuôi Con

Chương 27:

“Thằng bé nói rất đúng, doanh trưởng Thẩm không nên tức giận mà phát hoả.”

Vẫn chưa dừng được cười.

Thẩm Các lại hừ một tiếng, đứng dậy đi thẳng vào phòng ngủ.

An Dạng đi tới bên cạnh bàn.

“Đồng chí Thẩm Luyện quá xuất sắc, dũng cảm vạch trần gương mặt của người nào đó.”

Thẩm Luyện khịt mũi.

“Cháu nói nè, cô cũng nên làm như vậy, tại sao lại không dám nói thẳng với cha, không cần phải sợ, trong nhà vẫn còn cháu chống lưng cho cô cơ mà.”

An Dạng nhướng mày cười không ngừng.

“Được, được, cô biết rồi. Mau dẫn các em đi ngủ đi, hơn 9 giờ rồi.”

Thẩm Luyện đặt sách thiếu nhi xuống.

“Nào, đi ngủ thôi.”

An Dạng theo sau tụi nhỏ, đắp chăn cẩn thận cho chúng, sắp xếp quần áo đặt qua một bên.

Hôm nay nô đùa nhiều nhưng không làm bẩn quần áo, cho nên cũng không cần thay.

An Dạng chuẩn bị chu đáo cho đám trẻ, sau đó quay lại phòng mình.

Thẩm Đồ chờ đến khi An Dạng rời đi mới ghé vào tai Thẩm Luyện.

“Anh cả, anh vừa nói chuyện với mẹ hả? Anh thích mẹ rồi đúng không?”

Thẩm Luyện ấn một tay lên mặt em trai.

“Có ngủ không?”

Thẩm Đồ ‘ai u’ một tiếng, nhanh chóng chui vào chăn.

“Được rồi, em hiểu rồi.”

……

An Dạng đã tới đây mấy ngày nhưng cũng chưa ra khỏi cổng, chủ yếu là do trong nhà có quá nhiều chỗ phải thu dọn.

Để sau này có thể nuôi gà nuôi vịt, còn phải quây chuồng cho chúng nữa.

Nhà cửa cũng cần phải tổng vệ sinh trong ngoài.

Khó khăn lắm doanh trưởng Thẩm mới lấy vợ, ai cũng muốn nhìn bà xã nhà anh một chút. Hầu hết mọi người đều nhàn rỗi không có việc gì làm, nhưng hóng mãi chẳng thấy cô dâu ló mặt ra ngoài, bọn họ cũng đâu thể mang theo cái mục đích ấy mà kéo tới nhà cô được.

Đành nhìn sang Thẩm Các, nhưng hình như anh cũng không có ý định đãi tiệc. Ngày nào cũng vội vội vàng vàng đi làm.

Tư lệnh Trần giữ Thẩm Các lại sau cuộc họp của quân khu.

“Hai đứa không định đãi tiệc cưới à? Sao còn chưa gặp dì con để bàn chuyện?”

Thật ra Thẩm Các không muốn nói chuyện này với người khác, vốn dĩ đó là chuyện riêng của hai vợ chồng anh.

“Tư lệnh Trần, chúng con không tổ chức.”

Tư lệnh Trần lập tức phản ứng lại, nhăn chặt mày.

“Thằng nhóc này, từ nhỏ đến giờ ta dạy con thế nào? Kết hôn mà không tổ chức, vậy con muốn làm gì? An Dạng đồng ý sao? Không phải hai đứa đang cãi nhau đấy chứ?”

Thẩm Các nhanh chóng giải thích.

“Không phải do con, mà do An Dạng nói không muốn làm. Hơn nữa, chúng con cũng đã thống nhất rồi, nếu sau này muốn tổ chức, sẽ đáp ứng cô ấy bất cứ lúc nào.”

Tư lệnh Trần vẫn chưa tin Thẩm Các.

“Thật không?”

Thẩm Các lại vội vàng gật đầu.

Tư lệnh Trần thấy Thẩm Các cũng chẳng có lý do gì để nói dối.

“Được rồi, hai đứa đã kết hôn, phải sống với nhau thật hoà thuận, nuôi dưỡng mấy đứa nhỏ cũng chẳng dễ dàng, có gì khó khăn cứ bảo con bé tới tìm dì, chú thấy bà ấy có ấn tượng không tồi với cô gái này.”

Ai mà không thích một cuộc sống bình an ổn định, tốt nhất là không xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.

Thẩm Các gật đầu.

Hai người lại nói chuyện một chút về công việc.

Thẩm Các tan làm về nhà, An Dạng nấu món ốc xào cho bữa tối.

Là do Thẩm Luyện bắt được.

Thời điểm này thì chính là ốc nước ngọt của mùa xuân.

Thẩm Các chưa đi đến cửa đã ngửi thấy mùi thơm.

Cũng may là nhà bên cạnh không có ai ở, nếu không thì đã thèm đến nhỏ dãi rồi.

Trong nhà cũng có rất nhiều bột khoai lang đỏ.

“Khụ khụ, đây là hương vị gì vậy? Có vẻ hơi cay cay?”

Thẩm Luyện đang chơi với các em ở trong sân, nghe thấy Thẩm Các hỏi thì nhanh miệng đáp một câu.

“Cô nói là phải nấu một món đặc biệt.”

An Dạng đang ở trong bếp, chính cô cũng phải bịt mũi lại.

Vừa mới thái ớt cay nên cô bị sặc.

Thẩm Các liếc nhìn Thẩm Luyện, không bước vào nhà chính mà đi thẳng tới phòng bếp.

“Em đang làm gì vậy?”

An Dạng đã nấu gần xong rồi, quay đầu lại nhìn anh một cái.

“Mì chua cay. Nhanh lên, anh mau đi rửa tay đi, tôi sẽ dọn cơm.”

Thẩm Các nhướng mày, xoay người đặt cặp xuống, đi rửa tay.

Cô bưng mì chua cay ra bàn. Đồ ăn của tụi nhỏ là mì xào, dùng bột mịn để xào mì.

Bên cạnh đó, súp khoai lang cũng đã được hoàn thành. .

Thực sự rất thơm ngon, một xíu xiu chất phụ gia cũng không có.

Hoàn toàn thủ công.

Thẩm Các lấy bát đũa mang ra chiếc bàn ngoài sân.

Trời vẫn chưa tối, ăn cơm ở bên ngoài cũng không sao.

“Mấy đứa mau đi rửa tay đi rồi còn ăn cơm.”

Thẩm Luyện đứng lên dẫn các em trai đi rửa tay.