Thập Niên 60: Ăn Cơm Gả Chồng Nuôi Con

Chương 24:

Mắt nhìn người của An Dạng rất chuẩn, Vương Tú Tịnh là một người vô cùng nhiệt tình.

“Vậy phiền cô rồi.”

Sau đó cô nghĩ tới một chuyện, đành làm phiền lần thứ hai.

“Thế cô có biết nơi nào bán gà con, vịt con không? Tôi muốn nuôi một ít.”

Vương Tú Tịnh vỗ đùi.

“Chị dâu hỏi đúng người rồi. Không phải đang là đầu xuân sao, tôi cũng tính nuôi vài con. Năm ngoái cũng nuôi, đến Tết là có thể ăn. Chờ đến mười lăm chúng ta đi chợ nhé, tìm đồng hương của tôi là mua được.”

An Dạng ngẫm nghĩ một chút.

“Cũng được, vậy hôm đó cô nhớ gọi tôi nhé.”

Vương Tú Tịnh cười cười xua tay.

“Được thôi, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.”

Hai người lại ngồi nói chuyện với nhau.

Vương Tú Tịnh còn một đống việc ở nhà, cho nên cũng không ngồi lâu, chỉ một lúc đã đứng lên.

Hứa rằng buổi chiều sẽ sang đưa hạt giống.

Suốt buổi sáng, An Dạng xới hết đất trong vườn, giặt sạch một chậu quần áo to đùng rồi đem phơi.

Hôm nay Thẩm Luyện để mấy đứa em chơi ở nhà, đến giữa trưa cũng chưa đi ra ngoài.

Cậu nhóc đã học cách xem đồng hồ từ lâu rồi, đã 11 giờ.

“Thẩm Đồ, em ra nói với cô ấy, đến giờ trưa rồi, cần phải nấu cơm.”

Thẩm Đồ đang chơi chiếc ô tô bị mất một bánh của mình.

“Anh cả, sao anh không tự đi đi?”

Thẩm Luyện có chút mất tự nhiên khi bị hỏi.

“Anh, anh sợ mấy đứa đói bụng.”

Thẩm Đồ giống như một ông cụ non thở dài một hơi.

“Vậy được rồi.”

Sau đó đặt chiếc ô tô nhỏ trong tay xuống, chạy ra ngoài sân.

“Mẹ mới, anh cả bảo con nói với mẹ, đến bữa trưa rồi, muốn ăn cơm.”

An Dạng vừa mới phơi quần áo xong, cúi đầu liền nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Đồ khi nói chuyện với mình.

“Được, bây giờ mẹ sẽ đi nấu cơm ngay.”

Thẩm Đồ mỉm cười, ‘vâng’ một tiếng rồi lại xoay người chạy về nhà chính.

Thẩm Luyện không nghe thấy bọn họ nói gì, chờ đến khi Thẩm Đồ quay lại, cậu nhóc hỏi em trai có nói không?

Thẩm Đồ gật gật đầu rồi lại tiếp tục chơi.

An Dạng thu dọn sân vườn gọn gàng rồi mới đi vào nhà chính.

“Thẩm Luyện, đi nào, con dẫn cô sang nhà dì Trần hái rau được không?”

Thẩm Luyện được gọi tên, nghĩ tới mì sợi được ăn sáng nay, lập tức liền đứng lên.

Nhà dì Trần cách nơi này không xa, đi ra cổng rẽ phải, căn nhà đầu tiên bên tay phải chính là nhà họ Trần.

Thẩm Luyện vừa dẫn An Dạng tới nơi thì bị tống cổ trở về.

“Con về nhà trông các emđi.”

Thẩm Luyện vốn đang khó hiểu, nghe cô nói vậy, ý thức trách nhiệm lại dâng lên.

Xoay người chậm rãi đi về nhà.

Dì Trần đang ngồi nhặt rau.

Nhìn thấy An Dạng gõ cửa, lập tức liền đi ra.

Có trời mới biết, cả buổi sáng nay không biết bao nhiêu lần bà muốn chạy sang xem vì sợ sẽ xảy ra chuyện, nhưng sau đó lại nghĩ rằng, Thẩm Các đã thành gia lập thất, mình sang đó nhiều quá cũng không nên.

“An Dạng đấy à, mau vào đây, trong nhà tốt chứ.”

An Dạng hiểu tâm trạng của bà.

“Tốt lắm ạ, mấy đứa trẻ đều rất nghe lời, bây giờ đang chơi trong phòng.”

Nghe vậy dì Trần mới có chút yên tâm.

An Dạng nói lý do cô sang đây.

Dì Trần ‘ai u’ một tiếng, cả buổi sáng nay sao bà không nghĩ tới chuyện này chứ!

“Con xem, dì thực sự không nghĩ tới. Nào, nhìn vườn rau này đi, thích loại nào thì con cứ hái thoải mái. Dì với chú Trần của con cũng không ăn nhiều, mọi ngày mấy đứa chúng nó vẫn thường xuyên sang đây hái rau đấy.”

Dứt lời, liền vén tấm nilon hữu cơ lên.

“Bên này là cải thìa mùa đông, còn có hành, rau thơm, và cả bí đao, củ cải nữa.”

An Dạng nhìn luống cải thìa xanh mướt, một chuỗi thực đơn liền hiện lên trong đầu.

“Dì, vậy con lấy mỗi loại một ít nhé.”

Dì Trần rất hào phóng.

“Cứ tự nhiên, con mà không sang lấy thì dì cũng đem qua đó.”

An Dạng cũng không hề khách khí, hái mỗi loại một ít, củ hành này cũng có thể mang về nhà, đào một cái hố rồi chôn xuống đó, có thể bảo quản được khá lâu.

Dù gì cũng đã đến trưa, hái rau xong liền vội vàng về nhà.

Dì Trần cười tươi rói, tiễn cô ra tới cửa.

An Dạng vừa rẽ vào cuối ngõ, Tư lệnh Trần liền về đến nhà.

Thấy dì Trần đứng ở cửa, ông chắp tay sau lưng nhìn ra lối rẽ, không có ai cả.