Thập Niên 60: Ăn Cơm Gả Chồng Nuôi Con

Chương 23:

Lần này, Thẩm Các cười một cách tự nhiên hơn rất nhiều, vỗ vỗ tập tài liệu trong tay.

“Ở nhà có người nấu cơm rồi.”

Nói xong liền bước lên bậc thềm, tới khu văn phòng rồi.

Vu Trường Hữu haizzz một tiếng, ai nhỉ?

Sau đó lại cười lắc đầu, chỉnh sửa mũ áo, đi vào cùng.

Ăn sáng xong, An Dạng rửa sạch xoong nồi bát đĩa, đứng ở nhà chính nhìn ra ngoài sân, bắt đầu lên kế hoạch nên làm gì với khoảng sân vườn này bây giờ?

Thẩm Luyện kéo các em vào phòng chơi bi một lúc, sau đó đứng bên cạnh An Dạng.

“Cháu có thể dẫn cô đi dạo một vòng quanh thôn.”

An Dạng quay đầu lại nhìn cậu nhóc.

“Cô còn phải giặt sạch quần áo ngày hôm qua của con trước đã.”

Thẩm Luyện ‘à’ một tiếng, sau đó lại ngẩng đầu hỏi cô.

“Có cần cháu múc nước giúp cô không?”

An Dạng nghiêng đầu suy nghĩ một chút.

“Tạm thời không cần.”

Khi còn là một đứa năm tuổi, cô cảm thấy rất mệt mỗi lần phải múc nước, công việc này thực sự không phù hợp với trẻ em.

Không hiểu vì sao mà Thẩm Luyện có chút thất vọng, buổi sáng được cô cho ăn ngon, nhưng bản thân lại không thể giúp cô làm việc, trong lòng liền nổi lên một nỗi khó chịu không tên.

“Con trông các em cẩn thận là được rồi.”

An Dạng tranh thủ lúc mặt trời vừa mọc, nhanh chóng múc nước đổ vào mấy chậu lớn trong sân, đem quần áo ngày hôm qua của cả nhà bỏ vào ngâm.

Sau đó cầm lấy cuốc sắt, bắt đầu xới đất.

Thật ra, rất nhiều người không thích làm việc đồng áng, nhưng cô lại yêu thích công việc này, tỉ mỉ xới đất lên luống, sau đó gieo trồng hạt giống, khi những cây rau mọc ra cũng là lúc cô có được cảm giác thành tựu.

Vu Tiểu Lộ bị mẹ nhéo tai kéo tới cửa.

“Thẩm Luyện, Thẩm Luyện, có nhà không? Mở cửa cho thím với.”

Người nói chuyện chính là mẹ của Vu Tiểu Lộ, tên là Vương Tú Tịnh, một người rất vô tư và hoà đồng.

Thẩm Luyện đang ở nhà chính thì nghe thấy tiếng gọi, nhanh như chớp chạy ra mở cửa.

“Cháu chào thím.”

Nhìn thấy Vu Tiểu Lộ thì ‘hừ’ một tiếng, tất nhiên là không có ý định bỏ qua cho hắn.

Vương Tú Tịnh sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Luyện.

Mặt mũi sạch sẽ, quần áo cũng thay mới, nhìn sáng sủa hơn ngày xưa rất nhiều.

Lúc trước, đứa trẻ này không được sạch sẽ như vậy. Dù sao Thẩm Các cũng là đàn ông, không thể biết cách chăm sóc con cái thật chu đáo.

Trong nhà có mẹ thì phải khác.

“Con vẫn còn giận Tiểu Lộ sao? Ngày hôm qua nó đã biết sai rồi, chú cũng đã phạt nó đứng góc tường cả buổi tối rồi.”

Thẩm Luyện quay đầu nhìn Vu Tiểu Lộ.

“Thật vậy sao?”

Vu Tiểu Lộ ‘ừ’ một tiếng.

“Thẩm Luyện, tớ biết sai rồi, từ nay tớ sẽ không nói linh tinh về em trai của cậu nữa.”

Thẩm Luyện suy nghĩ một chút.

“Vậy được rồi, bây giờ chúng ta vẫn là bạn tốt.”

Nói xong, hai đứa trẻ lại nhanh như chớp chạy đến nhà chính chơi đùa.

Trẻ con giận dỗi nhau rất ít khi vượt quá hai ngày.

Vương Tú Tịnh nhìn bọn nhỏ chạy mất hút, liền đi vào trong sân.

An Dạng cũng nhìn thấy người đến, đặt chiếc cuốc sang một bên.

Vương Tú Tịnh đi tới đánh giá An Dạng một chút.

Trong quân khu, Thẩm Các nổi tiếng là người có gu thẩm mỹ cao.

Rất nhiều người muốn chiêm ngưỡng xem người mà anh cưới là người như thế nào.

Xinh xắn thanh tú, vừa nhìn liền biết là một người thợ thủ công chính hiệu, đảm đang tháo vát.

“Chào chị dâu, tôi là mẹ của Tiểu Lộ, Vương Tú Tịnh, ông xã nhà tôi là chiến hữu của doanh trưởng Thẩm.”

An Dạng ‘à’ một tiếng.

“Cô cứ gọi tôi là An Dạng là được.”

Vương Tú Tịnh cười vui vẻ.

“Chị đang xới đất sao? Chăm chỉ quá!”

An Dạng mời cô ngồi xuống ghế dài trong sân.

“Tôi thấy nhà chẳng có rau gì ăn, muốn xới đất lên cho tơi xốp, buổi chiều mới gieo hạt giống, bữa cơm hàng ngày không thể thiếu rau dưa được.”

Vương Tú Tịnh vừa nghe lời này liền vội gật đầu.

“Thế mới nói trong nhà nhất định phải có phụ nữ. Nếu chỉ có một mình doanh trưởng Thẩm, khéo đến 800 năm cũng không trồng được cái gì mà ăn.”

An Dạng nhoẻn miệng nở nụ cười.

Vương Tú Tịnh chỉ thấy cô gái này thật dịu dàng.

“À đúng rồi chị dâu, nhà tôi có nhiều hạt giống lắm, lát nữa tôi sẽ đưa cho mấy gói.”