Đỗ Yểu Yểu sợ chậm trễ chuyện lớn cơ mật gì đó, vội vàng muốn đuổi Thẩm Giai đi.
Nàng đẩy hắn: “Ta đau, ngươi đi xem đại phu tới chưa?”
Chờ ở cạnh cửa - Sáu Nhi tiếp lời: “Phu nhân, lang trung đang trên đường đến.”
Đỗ Yểu Yểu nghiêng đầu trừng Sáu Nhi một cái, mở miệng thúc giục Thẩm Giai: “Ngươi phải đi, đau muốn chết……”
Nàng ngửa mặt, một đôi mắt to ngây thơ lại có tính trẻ con, phủ một tầng hơi nước, ai xem tâm cũng đau lòng dùm.
Thẩm Giai lau nước mắt cho nàng, thấp giọng nói: “Được rồi, ngươi đừng khóc.”
Hắn ra cửa, Sáu Nhi đuổi theo.
Ngân Diệp cuống quít tiến lại mép giường của chủ tử, nửa quỳ dâng một chén trà, do dự nói: “Phu nhân, nô tỳ xem ngài, không giống như bị trúng độc…… Hẳn là bệnh bao tử.”
Đỗ Yểu Yểu: “……?”
Ngân Diệp bổ sung, “Chạng vạng hôm nay, nô tỳ đã khuyên ngài rồi, thân mình không tốt, không thể ăn nhiều cay như vậy.”
Tựa hồ có chuyện như thế, Đỗ Yểu Yểu nhận trà, húp một ngụm.
Lúc ấy nàng một lòng muốn phòng bếp làm đồ ăn cay rát cho Thẩm Giai, ai ngờ thân mình càng quý giá, ăn cái gì không khoẻ là phát bệnh trước.
Tóm lại, không phải bị hạ độc là tốt rồi.
Có lẽ do đọc trước rồi, nàng đã thành chim sợ cành cong, cho dù giường chiếu vui thích triền miên, trong lòng nàng trước sau vẫn phòng hắn, sợ hắn.
Thẩm Giai dẫn lang trung lại đây, bắt mạch hỏi thăm xong, lời nói y đúc Ngân Diệp.
Nàng trước kia yêu đẹp như mạng, hàng năm ăn uống điều độ, đến nỗi tì vị suy yếu, không thể ăn đồ ăn cay độc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nếu không dễ dẫn đến đau dạ dày-bệnh cũ.
Lang trung viết phương thuốc, Ngân Diệp đun thuốc xong, Đỗ Yểu Yểu uống một chén xuống bụng, đau đớn giảm bớt rất nhiều.
Phỏng chừng vì để nàng ngủ thoải mái hơn một chút, Thẩm Giai chủ động hỗ trợ rửa sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong huyệt, đắp thuốc mỡ mát lạnh.
Đỗ Yểu Yểu rũ mắt nhìn động tác của hắn, không khỏi cất lời: “Nói không chừng trong đó có cái nào đó là nhit tử, nữ nhi trong tương lai của ngươi đâu? Ngươi lại móc hết nó ra.”
Thẩm Giai tăng thêm lực đạo, ngón tay bôi thuốc dùng sức chọc hai cái ở hoa tâm: “Dạ dày không đau? Bệnh hết rồi à? Miệng bên dưới lại có thể?”
“Không……” Đỗ Yểu Yểu kẹp hắn tay, ủy khuất nói, “Bên trong bị ngươi làm sưng lên, chạm vào một cái liền đau.”
“Rõ ràng là sảng.” Thẩm Giai rút tay, đầu ngón tay dính một sợi chỉ bạc kéo thật dài.
Đỗ Yểu Yểu nhắm mắt không muốn xem.
Thẩm Giai mặc xong qυầи ɭóŧ cho nàng, nghiêng người nằm xuống, ngón tay vuốt ve tóc nàng, gọi: “Yểu Yểu.”
Đỗ Yểu Yểu giả chết.
Lông mi run rẩy tiết lộ nàng vẫn còn chưa ngủ.
Thẩm Giai nhỏ giọng lầu bầu “Yểu Yểu, mặc kệ ta và Vĩnh Ninh hầu phủ đối phó nhau như thế nào, nhưng ta bảo đảm, triều đảng chi tranh sẽ không liên lụy đến ngươi, ta Thẩm Giai, tuyệt đối cũng sẽ không vì vậy mà xuống tay với ngươi.”
Đỗ Yểu Yểu nói không nên lời. Thẩm Giai là nhân vật như thế nào, thận trọng thế nào, từ lời nói và việc làm của nàng, quả thực phỏng đoán ra được ý tưởng của nàng.
Lại nghe hắn tiếp tục, một chân đè trên người nàng, sát gần nói: “Cho dù Yểu Yểu muốn chết, vậy cũng phải chết dưới thân của ta, làm ngươi sướиɠ chết.”
Ngón tay không an phận nắm chặt cằm nàng.
Đỗ Yểu Yểu nhịn không được phá vỡ, tát lên mu bàn tay hắn một cái, ra vẻ giận dữ: “Ngươi có đi ngủ hay không đây?!”
“Ngủ.” Thẩm Giai đáp, dặn dò nàng: “Về sau không cho ăn cay nữa.”
Đỗ Yểu Yểu không đáp.
Hắn lại xoa trước ngực nàng: “Nghe được không?”
“Ừ.” Nhẹ giọng đáp lời, mềm mại xoay người: “Chớ có sờ……”