“Trướng……” Đỗ Yểu Yểu ra hai lần rồi, mệt đến mức chỉ muốn tiến vào trạng thái hiền giả.
Thẩm Giai bắn xong, không hề mềm nhũn, bự bự lấp kín lỗ nhỏ.
Hắn còn muốn.
“Ăn cho tốt.” Hắn rút dươиɠ ѵậŧ ra, Đỗ Yểu Yểu cho rằng hắn *minh kim thu binh*, cứ kết thúc như vậy, ai ngờ bị hắn nắm chặt vòng eo quay một vòng, quỳ lên trên giường.
(một thành ngữ Trung Quốc, bính âm là míng jīn shōu bīng, có nghĩa là gửi tín hiệu rút quân (hoặc rút lui) về doanh trại bằng cách đánh cồng, v.v ... ẩn dụ rằng trận chiến tạm thời kết thúc)
“Mệt…… Mệt nha……” Mặt Đỗ Yểu Yểu chôn vào gối, nhẹ giọng oán giận.
“Không cần ngươi động.” Thẩm Giai ấn lưng nàng xuống, nâng mông nàng nhếch cao len. Hắn đẩy hông, côn ŧᏂịŧ lại đâm lút cán vào trong đó.
Miệng nhỏ vốn hồng mềm lại bị thao đến đỏ tươi, tư thế xâm nhập vào từ phía sau phá lệ sâu, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong hoa tâm hoàn toàn bị đẩy đến cửa tử ©υиɠ, bụng nhỏ khó chịu phát trướng.
“Nhanh lên đi……” Cây thô dài kia căng thân thể ra làm Đỗ Yểu Yểu cảm thấy cung khẩu giống bị đỉnh đến, một đâm va chạm, chân nàng mềm đến quỳ không được.
“Chỉ biết kêu, muốn ta nhanh lên, ngươi cần nỗ lực nha.” Thẩm Giai vỗ nhẹ lên mông nàng một cái, nghiền nát chỗ sâu bên trong của nàng.
“Nỗ lực thế nào?” Đỗ Yểu Yểu vừa tủi thân vừa mơ hồ.
Thẩm Giai cúi người, thì thầm bên tai nàng: “Giống như khi nãy ngươi cao trào vậy, dùng sức co bóp ta, Yểu Yểu, rất nhanh.”
Dạy vợ bên gối, là dạy dỗ cũng là dụ dỗ. Âm cuối nhẹ nhàng, mang một chút ý tứ khát cầu.
Đỗ Yểu Yểu bán tín bán nghi, nhưng biết đầu khấc của nam nhân mẫn cảm, chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ dễ dàng bắn ra.
Nàng chống nửa thân trân, dùng sức co rút, mυ'ŧ qυყ đầυ đang bị siết chặt ở quy tâm vào, khi hắn rút ra nàng thả lỏng, chờ khi tiến vào lại hung hăng cắn một ngụm, dùng mị thịt cọ xát lỗ chuông trên đỉnh.
Thẩm Giai liên tục thở dốc, theo động tác ra vào, mồ hôi to như hạt đậu bắn tung toé như mưa phùn tại thắt lưng nàng.
Vòng đi vòng lại, Đỗ Yểu Yểu đã co rút mấy chục lần, khiến hoa tâm càng siết càng xót, Thẩm Giai vẫn không có dấu hiệu muốn bắn, nàng thúc giục nói: “Được chưa…… Sao lại chưa bắn?”
Thẩm Giai hưởng thụ nàng ân cần liếʍ mυ'ŧ, cố ý chậm rì rì: “Yểu Yểu lại không được sao?”
Tiểu huyệt bắt đầu cô giật thưởng xuyên, hắn có thể cảm giác được, đây là điềm báo nàng sắp tiết thân.
“Không có không được.” Đỗ Yểu Yểu cắn răng, cố nén từng đợt thoải mái xông thẳng lêи đỉиɦ đầu: “Ngươi nhanh lên!”
Thẩm Giai cười: “Kia Yểu Yểu dùng sức bóp đi, mạnh mẽ lên. Ta sẽ nhanh.”
Nàng thật sự kiên trì không được bao lâu, Đỗ Yểu Yểu một lòng muốn hút hắn bắn, yên tâm cao trào vào giấc ngủ. Có do dùng lực quá mạnh, hay do hắn đâm mạnh, kɧoáı ©ảʍ khả năng nhân hắn một cái mãnh đỉnh, kɧoáı ©ảʍ tùy xương từ xương cụt chui vào trong đầu, trong phút chốc hóa thành vô số pháo hoa nổ tung.
Hoa tâm đột nhiên thả lỏng, ào ào trào ra một dòng nước nóng.
Thẩm Giai xoa xoa thịt đậu đằng trước của nàng nhẹ giọng trêu đùa: “Yểu Yểu không còn dùng được, nói làm ta mau chút, ngươi lại làm bản thân sảng trước.”
Có xấu hổ hay không, Đỗ Yểu Yểu vừa khóc vừa tức: “Thẩm Giai, ngươi cái kẻ lừa đảo này!” Co rút lâu như vậy hắn không bắn, ngược lại còn trách nàng không được việc.
Cao trào, siết không được, lão nương không hầu hạ. Nàng túm màn gấm bò về phía trước, côn ŧᏂịŧ từ trong hoa huyệt rớt ra nửa căn, đang rút ra toàn bộ, lại bị người kéo hai chân lại xâm nhập thật mạnh.
“Đừng cắm, đừng cắm……” Che miệng khóc thút thít cầu xin. Cực lạc qua đi, nàng chịu không nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ thế này.
Thẩm Giai chờ nàng hơi hồi phục, hăng hái đưa đẩy trăm cái, chống ở cung khẩu nàng, trao ra tất cả nhiệt dịch.
Ăn quá no, trong huyệt rất trướng. Đỗ Yểu Yểu nằm liệt thành một đống bùn, không nhúc nhích nằm bẹp lên giường.
Muốn tắm gội, Thẩm Giai lại không cho, hắn lau mình cho nàng, lấy cái gối đầu lót dưới mông nàng.
“Làm gì vậy, như này ngủ không thoải mái.” Đỗ Yểu Yểu oán giận. Ai nguyện ý hàm chứa thể dịch của người khác để đi ngủ, huống chi đây là tư thế thụ thai sau khi xong việc.
“Không phải ngươi nói muốn sinh nhi tử sao?” Thẩm Giai nhắc lại lời cũ, giống như hảo tâm: “Ta không thỏa mãn được ngươi?”
“Ta……” Đỗ Yểu Yểu nghẹn lời, ra vẻ nhụt chí gây mất hứng: “Vạn nhất là nữ nhi thì sao?”
“Nữ nhi cũng tốt.” Mặt mày của Thẩm Giai thế nhưng mang vài phần dịu dàng khó có được.
“Có bệnh.” Đỗ Yểu Yểu lẩm bẩm, trong lòng xem thường muốn chết.
Sớm biết có hôm nay, hà tất lúc trước làm vậy, xong việc Gia Cát Lượng, quang làm mã hậu pháo, có cái rắm dùng! Cái thân này căn bản sinh không được.
Trong nháy mắt có suy nghĩ muốn cùng hắn xé rách mặt Có, làm rồi lại bù đắp, nguyên chủ không cần, nàng Đỗ Yểu Yểu càng không cần.
Thẩm Giai ở bên suy nghĩ nửa ngày, nghiêm túc nói: “Ngày mai thỉnh thái y xem cho ngươi.”
“Không cần.” Đỗ Yểu Yểu cự tuyệt: “Ta ghét uống thuốc.”
Thẩm Giai vuốt mặt nàng, hơi dỗ dàng: “Thân thể ngươi kém, điều trị một chút.”
Nhiều lời vô ích, chủ ý của hắn luôn kiên định, Đỗ Yểu Yểu không hề nhiều lời: “Tùy ngươi.”
Thẩm Giai tắm rửa xong, đêm đó nghỉ ở trong phòng nàng.
Ngủ đến hơn nửa đêm, Đỗ Yểu Yểu bị một trận đau đớn bén nhọn làm bừng tỉnh, sắc mặt nàng trắng bệch, mồ hôi lạnh đầm đìa, che lại bụng bên trái rêи ɾỉ.
“Yểu Yểu, làm sao vậy?” Thẩm Giai cầm đèn, đỡ nàng lên.
“Đau……” Như có mấy cay châm đâm vào dạ dày, Đỗ Yểu Yểu nắm cổ áo hắn, nước mắt tí tách rơi xuống.
Thẩm Giai trước tiên nghĩ đến trúng độc, nhưng trong phủ quản chế nghiêm ngặt, không ai dám xuống tay với nàng.
Ngơ ngẩn trong chớp mắt, Thẩm Giai kêu hộ vệ đi mời lang trung.
“Ta…… Ta sẽ không chết đi?” Đỗ Yểu Yểu thật sự khóc, không chỉ có đau, mà là sợ. Trong truyện là xe bị hư lao xuống vách núi mất mạng, chết không toàn thây, chẳng lẽ xuyên tới cần đổi một cách chết khác?
Cho đến nay, ngoại trừ đắc tội với Thẩm Giai, ai sẽ mong nàng chết? Hoa huyệt hàm chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm áp, nhưng lại không khỏi cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
“Ta không muốn chết…… Ta còn không có sinh hài tử……” Đỗ Yểu Yểu gần như lấy lòng dán lên người hắn, nước mắt bôi trước ngực hắn.
“Sẽ không.” Thẩm Giai cầm lấy trà nóng Ngân Diệp dâng lên, dỗ dành nói: “Ngoan, uống miếng nước ấm.”
Đỗ Yểu Yểu sụt sịt vài cái, uống mấy ngụm trà trong tay hắn, cơn đau trong dạ dày thoáng nhẹ bớt.
Dư quang ở khóe mắt thoáng nhìn Ngân Diệp, chỉ thấy Ngân Diệp làm mặt quỷ, hình như có lời muốn nói với nàng.