Cáp Nhật Hồ được xem như ‘dê đầu đàn’, chẳng mấy chốc những con ngựa khác đã áp sát hắn.
Con nào chở hàng thì đi giữa, chở người thì đi xung quanh và phía sau.
Đi gần bọn họ nhất là một người quen, Bảo Âm vẫn nhớ Ô Cát Lực, hắn chính là người đưa nàng và Tiểu Hoa đến bộ tộc Mạnh Hòa. Dọc đường đi thì xóc khỏi phải bàn, ngay cả người cưỡi ngựa giỏi như nàng cũng cảm thấy khó chịu… Vừa nhìn đã biết hắn là trai thẳng, sẽ không biết cách chăm sóc người khác.
Bảo Âm lại tiếp tục nhìn, hai bên toàn là tộc nhân mà nàng không quen biết, đằng sau thì không nhìn thấy vì bị phụ thân che khuất rồi.
“Cha, chẳng phải cha nói là muốn vào thành để chứng nhận hộ tịch sao? Sao con không thấy đám Tiểu Hoa?”
“Tiểu Hoa? À! Bọn chúng không đến đâu. Đăng ký hộ khẩu chỉ cần gia chủ đi là được rồi, trẻ con không cần đi cùng. Nghe nói là sợ cưỡi ngựa nên muốn ở nhà.”
Nói đến đây, Cáp Nhật Hồ thật sự rất tự hào. Trong số mười đứa trẻ được đưa đến bộ tộc, chỉ có Bảo Âm nhà mình là không hề sợ ngựa, sinh ra đã là con của thảo nguyên.
Nhớ lại ngày đó, cả đám người kia đều nghĩ là Bảo Âm bị bệnh nên không dám nhận nuôi, ai ngờ nàng chỉ bị ho thôi… Tự nhiên hắn lại nhặt được một đứa con gái.
“Nha đầu tốt, đúng là không để cho cha phải thua kém người ta.”
Câu nói của Cáp Nhật Hồ khiến cho Bảo Âm cảm thấy hoang mang, khó hiểu.
“Cha, cha đang nói gì vậy?”
Cáp Nhật Hồ cười hì hì, không trả lời nàng bởi vì đột nhiên Ô Cát Lực từ phía sau đi lên. Hai người bàn bạc, phân công công việc sau khi vào thành, xong xuôi Ô Cát Lực mới chú ý đến là còn có Bảo Âm ngồi trên ngựa.
Hôm qua hắn không đến nhận nuôi trẻ con, đưa người đến xong thì lập tức đến chuồng ngựa. Nghe nói cuối cùng còn thừa lại một đứa trẻ ốm yếu không ai muốn nhận nuôi, kết quả là Cáp Nhật Hồ đã đưa nó về nhà, có lẽ chính là đứa trẻ này.
“Cáp Nhật Hồ, đây là đứa mà mà suýt nữa đã về nhà của ta hả?”
“Đi đi! Cái gì mà suýt nữa đến nhà ngươi, Bảo Âm chính là người nhà bọn ta.”
Cáp Nhật Hồ giả vờ vung roi lên, Ô Cát Lực đành phải ngậm miệng lẩn sang bên cạnh, lén lút liếc mắt quan sát Bảo Âm.
Kỳ lạ, đứa trẻ này vẫn và đứa ngày hôm qua nhưng không biết là khác ở chỗ nào, hắn luôn cảm thấy đứa trẻ này hôm nay nhìn vừa mắt hơn rất nhiều. Trong lòng Ô Cát Lực hơi hối hận, nếu hôm qua mình đi nhận…
Không không, nam tử hán đại trượng phu, đã quyết định rồi thì sẽ không hối hận.
Cùng lắm thì về nịnh vợ sinh thêm đứa nữa.
Ô Cát Lực không nhìn nữa, Bảo Âm cũng vì thế mà thở phào nhẹ nhõm. Thấy hắn nhìn mình chằm chằm, nàng còn tưởng hắn đã phát hiện ra cái gì, tự dọa mình cả nửa ngày.
“Cha, chúng ta cưỡi ngựa bao lâu thì có thể vào đến trong thành ạ?”
“Cưỡi ngựa đi rất nhanh, với tốc độ như thế này thì khoảng hơn nửa canh giờ.”
Nửa canh giờ chính là một tiếng đồng hồ. Trời ơi, cưỡi ngựa vào thành phải mất hơn một giờ, vậy lượt đi lượt về e rằng mất nguyên một ngày rồi.
Thảo nguyên rộng quá cũng là một vấn đề.
Bảo Âm than vãn xong thì ngoan ngoãn co vào trong vòng tay của phụ thân, nhìn con đường phía trước. Chắc là do lo lắng cho sức khỏe của nàng nên ngựa chạy không nhanh cho lắm, lại còn rung rung khá thoải mái, Bảo Âm lại dựa vào người Cáp Nhật Hồ ngủ thϊếp đi.
Lúc nàng tỉnh lại một lần nữa bọn họ đã vào đến trong thành.