“Nha đầu, con đã nhận ta là nương thì đừng tự coi mình là người ngoài. Dù có buồn khổ gì cũng đừng sợ phiền phức, có chuyện gì cũng phải nói với cha nương, biết chưa?”
Mắt Bảo Âm hơi nóng lên, cúi đầu khẽ ‘vâng’ một tiếng.
Có thể nàng vẫn chưa kịp thích ứng mới nhà mới, cha nương mới, nhưng nàng sẽ cố gắng!
“Nương, đây là cái gì vậy? Không có mùi vị gì, xoa lên còn hơi lạnh, người cũng không ngứa nữa.”
“Cái này ở thảo nguyên chúng ta gọi là cỏ đuổi muỗi. Sau khi bị muỗi đốt thì vắt hai cây cỏ này ra để lấy nước, bôi lên là hết ngứa. Hoặc có thể phơi khô, trước khi đi ngủ đốt mấy cây hun lều thì muỗi sẽ bay đi hết. Sáng mai dậy nương đưa con đi xem.”
Trác Na khẽ xoa đầu Bảo Âm, sau đó đi ra ngoài lấy nước vào lều, lau qua người cho nàng.
“Ngoan, đi ngủ đi. Ngày mai vào thành về nương sẽ đun nước cho con tắm.”
“Vâng, nương ngủ ngon.”
‘Ngủ ngon’ là một từ rất mới mẻ, Trác Na sững người rất lâu mới phản ứng lại, mỉm cười rồi ra khỏi lều.
Đêm nay, Cáp Nhật Hồ vẫn bận đến quá giờ Hợi (hơn mười một giờ đêm) mới về đến nhà.
Trác Na vẫn chưa ngủ, nghe thấy tiếng bước chân thì vội đứng lên châm đèn.
“Sao hôm nay về muộn vậy?”
“Haizz, chẳng phải cần chỉnh sửa lại giấy tờ hộ khẩu của mười gia đình sao. Ngày mai còn phải đi vào thành nữa, đám Ô Cát Lực định mang da thú với một ít dược liệu vào trong thành để đổi lương thực. Lần trước đến bây giờ cũng được bốn tháng, đến lúc phải đổi rồi.”
Nói xong, đột nhiên Cáp Nhật Hồ dừng lại một lát. Nhớ tới chuyện lần trước đi đổi lương thực trở về đã tự mình mang nửa chỗ ngô đi chia cho người trong tộc, hắn nhất thời hơi chột mà đảm bảo với vợ: “Khụ… Vợ à, nàng yên tâm! Lần này đổi lương thực xong nhất định ta sẽ cầm thẳng về nhà, sẽ không mang tặng cho người khác đâu.”
“Hừ, tạm thời tin chàng một lần. Mau đi tắm rồi đi ngủ.”
Trác Na một lần nữa quay về nằm xuống giường, bên phải của nàng là bọn trẻ đang ngủ. Vì mới có thêm một đứa nên giường có vẻ hơi chật, trời lại nóng, tính ra thì cũng khá khó chịu.
Vì thế nên sau khi chồng lên giường, nàng lại bàn với hắn là ngày mai mở rộng giường ra một ít.
Cáp Nhật Hồ hơi do dự, nói ra một cách khác.
“Đại Cách nhà chúng ta đã mười ba tuổi rồi, nam tử hán trên thảo nguyên đến mười lăm tuổi đều có lều riêng, bây giờ chúng ta quyết dựng cho nó một cái. Nàng xem, chúng ta vừa có thêm một đứa con gái, Đại Cách là con trai, dù sao đi ra đi vào như vậy cũng không tiện.”
Trác Na gần như không hề nghĩ ngợi gì đã đồng ý với cách này ngay.
Đúng là con trai đã lớn rồi, nên có riêng một cái lều nhỏ. Dù sao thì cũng chỉ dựng bên cạnh lều lớn, không có gì phải lo.
“Được, ngày mai chàng vào thành về thì dựng cho con trai một cái.”
Hai vợ chồng thì thầm to nhỏ, mãi đến tận giờ Tý (mười hai giờ đêm) mới không chịu nổi mà ngủ thϊếp đi.
Sáng sớm hôm sau Cáp Nhật Hồ thức dậy, đi xách hai thùng nước trở về rồi lại bận cho ngựa ăn. Hắn chuẩn bị xong đồ đạc và giấy tờ để vào thành, sau đó mới về lều gọi Bảo Âm dậy.
Suốt mấy tháng sống cảnh màn trời chiếu đất, lâu rồi Bảo Âm mới ngủ ngon như vậy, lúc bị gọi dậy vẫn còn mơ mơ màng màng muốn nằm xuống ngủ tiếp.
Cáp Nhật Hồ cảm thấy đáng yêu, cũng không bắt ép nàng phải tỉnh táo, dứt khoát bế thẳng con gái lên lưng ngựa rồi xuất phát.
Ngựa vừa chạy, gió cũng lớn dần lên. Gió thổi vào mặt mát lạnh khiến Bảo Âm tỉnh táo trong nháy mắt.
Đây là đang đi vào thành!