Tại Sao Nhóm Nam Chủ Đều Dùng Loại Ánh Mắt Này Nhìn Tôi

Chương 40


Địch Tinh Thần quay về phòng, cất kẹp cà vạt vào trong ngăn kéo rồi nhanh chóng leo lên giường nằm xuống.

Đột nhiên nằm xuống cảm giác cả thể xác lẫn tinh thần đều rời rạc.

Cậu còn đang nghĩ đến chuyện Bùi Úc chuẩn bị quà.

Có phải cậu cũng nên chuẩn bị một phần không.

Vạn nhất mọi người đều chuẩn bị quà tạm biệt, cậu không có chẳng phải sẽ rất xấu hổ.

Nhưng cậu thật sự không biết có thể tặng bọn họ cái gì.

Hiện tại có chuẩn bị thì cũng không kịp nữa rồi.

Nam phối quả nhiên là nam phối, luận về lãng mạn chu đáo, cậu còn kém nam chủ rất nhiều.

Chờ đến khi gặp lại vào lần sau, cậu có thể mang quà cho mỗi vị khách mời.

Cậu nằm trên giường phát ngốc một lúc, sờ soạng tìm điện thoại mà tổ chương trình vừa phát, dự định gửi tin nhắn đi trước.

Cậu thật sự muốn ngủ, mệt mỏi quá rồi.

Khuôn mặt của bảy khách mời lần lượt xuất hiện trong đầu cậu, đầu tiên cậu sẽ PASS rớt Đoan Nghệ Hoa.

Tuy rằng cậu không rõ rốt cuộc Đoan Nghệ Hoa có thích mình hay không, nhưng để an toàn, cậu sẽ không gửi thêm bất kỳ tin nhắn nào đến Đoan Nghệ Hoa nữa.

Cậu nghĩ nghĩ, cảm thấy gửi cho Hồ Anh là thích hợp nhất.

Quan hệ của hai người bọn họ tốt nhất, hơn nữa trước đó còn hẹn hò, hai người đều nói hết rồi, là người thích hợp để chọn nhất.

Cậu liền soạn tin nhắn gửi cho Hồ Anh.

"Địch Tinh Thần là người đầu tiên gửi, cậu ấy gửi cho Hồ Anh!"

"Trong dự kiến, cuối cùng vẫn gửi cho Hồ Anh."

"Chờ xem Hồ Anh gửi cho ai."

"Tôi nghĩ chúng ta sắp nghênh đón một song mũi tên đầu tiên!"

"Xuất sắc, Tu La tràng sắp khai chiến rồi!"

Hồ Vẫn còn nằm trên sô pha, bỗng nghiên nghe thấy điện thoại chấn động.

Y cầm di động lên xem, vừa nhìn liền phát hiện là một tin nhắn.

Y giật mình ngồi dậy, ấn vào xem tin nhắn.

Tin nhắn cũng không dài, viết: "Ngày mai sẽ làm cho anh món thịt kho tàu."

Vừa thấy là biết Địch Tinh Thần gửi tin nhắn cho y.

Bởi vì vào ngày bọn họ hẹn hò, lúc gọi món, bọn họ gọi một phần thịt kho tàu nhưng món thịt kho tàu kia không được ngon cho lắm, sau đó y liền nói với Địch Tinh Thần, y rất thích ăn thịt kho tàu Mao thị nhưng ở Nam thành không có nhiều tiệm làm món này, món thịt kho tàu Mao thị ngon nhất mà y từng ăn chính là ở một nhà hàng có tuổi nghề lâu năm ở Kinh Châu.

Kết quả Địch Tinh Thần nói với y, cậu sẽ làm món thịt kho tàu Mao thị.

A, tin nhắn này lập tức chọc trúng trái tim thiếu nữ của Hồ Anh.

Trong lòng Hồ Anh rối bời, lại có chút mạc danh cảm động, trái tim ngứa ngáy, y buông điện thoại xuống ôm con thỏ hồng trên đầu giường vào trong ngực, ở trên sô pha lăn một vòng.

Lâm Thanh Ninh vừa đi vệ sinh ra, nói: "Em còn chưa tắm đâu đấy."

Hồ Anh xoa mặt "A" một tiếng ngồi dậy, bộ dáng thoạt nhìn rất phiền não, đầu tóc đều cào đến rối loạn.

"Ha ha ha ha ha." Tổ chương trình ở cách vách bật cười.

"Có mùi rồi có mùi rồi."

"Phản ứng của ba ngọn lửa ngày hôm nay khá lớn."

Lâm Thanh Ninh cười nhìn về phía Hồ Anh: "Sao vậy."

"Không có gì." Hồ Anh đứng dậy đi tắm.

"Hiện tại đã bắt đầu gửi tin nhắn rồi?" Lâm Thanh Ninh hỏi: "Em gửi chưa?"

Hồ Anh lắc đầu: "Vẫn chưa."

"Em muốn gửi cho người nào?" Lâm Thanh Ninh cười, không lên tiếng dùng khẩu hình hỏi: "Nghiêm Chấp?"

Hồ Anh rất phiền não lắc đầu: "Không biết."

Lâm Thanh Ninh mỉm cười nhìn Hồ Anh vào phòng tắm liền trở lại phòng ngủ của mình. Y lấy trong vali hành ly một chiếc mắt nạ, sau khi đắp mặt nạ lên thì lên giường nằm.

Y vươn tay cầm điện thoại lên.

Trong điện thoại trống không, không nhận được tin nhắn nào.

Kỳ thực khi tham gia chương trình này, Lâm Thanh Ninh chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ 0 phiếu.

Trong cuộc sống y thường được người khác theo đuổi.

Y nghĩ liền gửi một tin nhắn động tâm cho Bùi Úc.

Nhưng trừ bỏ hai người bọn họ, những người còn lại đều chần chừ không gửi tin nhắn.

Tổ chương trình đều thức đêm chờ đợi.

"Không cần gấp, hôm nay khẳng định mọi người có rất nhiều lời muốn nói."

"Ngày mai phải chia tay trong thời gian ngắn, tối nay chắc hẳn bọn họ đều không biết nên bắt đầu nói từ đâu."

"Gửi chậm tôi có thể hiểu, nhưng tại sao mọi người đều che camera vậy?"

Chỉ thấy trong tám phòng, trừ bỏ Địch Tinh Thần đang ngủ, Ôn Nặc đang xoay người, những người khác đều che camera trong phòng ngủ, một mảnh đen như mực, cái gì cũng không thấy được.

Điện thoại trên đầu giường chấn động nhẹ.

Bùi Úc cầm điện thoại lên nhìn.

Nội dung tin nhắn rất đơn giản, viết thế này: "Hiện tại biết cười rồi, rất mong chờ tuần sau gặp lại cậu."

Bùi Úc mím môi, yên lặng ngồi một lúc sau đó gửi một tin nhắn cho Địch Tinh Thần.

Địch Tinh Thần quá mệt, cậu đã sớm ngủ rồi.

Điện thoại rung lên nhiều lần liên tiếu trực tiếp đem cậu đánh thức.

Ban đầu cậu còn tưởng mình nhận được cuộc gọi gì đó, mở to mắt nhìn mới phát hiện liên tiếp nhận dược năm tin nhắn.

Quả nhiên mọi người đều rất khách khí, hôm nay đều lựa chọn gửi tin nhắn cho cậu.

Cậu chịu đựng cơn buồn ngủ, mở to đôi mắt đôi mắt.

Tin nhắn thứ nhất: "Địch Tinh Thần, thật vui khi quen biết em."

Tin nhắn này rất giống với tin nhắn tổng kết một tuần ghi hình.

Tin nhắn thứ hai: "Muốn đi theo em học cách làm tôm hùm đất."

A? Khẩu vị gần giống với cậu, cư nhiên cũng thích ăn tôm hùm đất.

Địch Tinh Thần ngáp một cái, mở tin nhắn thứ ba.

Tin nhắn thứ ba vậy mà chẳng có gì, trống không.

Cậu sửng sốt, cho rằng bản thân nhìn nhầm rồi, nhìn kỹ thử xác định không có gì hết.

Phỏng chừng đã gửi một thanh để trống.

Đây là có ý gì?

Không có gì để nói, gửi tin cho cậu chỉ vì lịch sự thôi sao?

Địch Tinh Thần lại mở tin nhắn thứ tư.

Tin thứ tư rất dài, vừa thấy chính là Ôn Nặc đã gửi, xem tin nhắn của y có thể tưởng tượng ra ngữ khí khi y nói ra lời này.

"Hôm nay biết được một điều mới về cậu, múa đẹp, mặc tây trang cũng đẹp, hi vọng có thể được nhìn thêm nhiều điểm sáng của cậu, cố lên."

Tin thứ năm, cậu liếc mắt một cái cũng đoán được là ai gửi.

Là Bùi Úc.

Tin nhắn nói: "Tôi thấy cậu vẫn luôn bóp em, nhớ dán lớp cao dán rồi ngủ tiếp."

Địch Tinh Thần ngốc ngốc nhìn chằm chằm điện thoại một lúc, đột nhiên di động chấn động một cái.

Cậu nhận được tin nhắn thứ sáu.

Tin nhắn viết thế này: "Địch Tinh Thần, cậu mặc tây trang rất đẹp."

Vừa nhìn chính là Hồ Anh!

nhận được sau tin nhắn một lần, Địch Tinh Thần trái lại thực bình tĩnh.

Không có khả năng cậu chính là người được cả sáu người này yêu thích.

Vai chính vạn nhân mê cũng không có sức quyến rũ lớn như vậy.

Bất quá cậu vẫn rất cảm động, đây là một khách mời có năng lực có tình yêu. Rất nhanh sẽ phải chia tay, tin nhắn quan trọng như vậy, bọn họ vẫn lựa chọn gửi cho cậu. Bất quá múa xong rồi, thời khắc sáng rực của cậu cũng đã qua rồi, đây có thể là khoảnh khắc tỏa sáng nhất của cậu trong chương trình này.

Địch Tinh Thần bò dậy kéo ngăn kéo trên đầu giường, cầm hai mảnh cao dán dán lên eo, sau khi dán thuốc cao xong có một loại cảm giác nóng rực đau rát nhưng cũng rất thoải mái, cậu ở trong mùi thuốc nhàn nhạt mau chóng chìm vào giấc ngủ.

Đêm khuya.

Đoan Nghệ Hoa lăn qua lộn lại, thực khát nước.

Y ngồi dậy uống hai ngụm nước cuối cùng nhìn chằm chằm vào hoa hồng đặt trên tủ đầu giường.

Y quay đầu nhìn thoáng qua camera đã che, sau đó nhẹ nhàng ghé tới gửi mùi hương tàn lưu trên hoa hồng.

Ôn Nặc lật người dùng chăn che kín đầu.

Y muốn thử xem.

Ván nhất...

Địch Tinh Thân đã cho y thêm dũng cảm.

Hồ Anh rất phiền não, vẫn luôn nắm tai thỏ hồng trong tay.

Y cảm giác bản thân có chút mê hoặc.

Lần đầu tiên khi y gặp Địch Tinh Thần, cảm thấy cậu chính là một chị em tốt.

Thời điểm hẹn họ với Địch Tinh Thần, càng cảm thấy Địch Tinh Thần có chút công.

Mà khi ở quán bar, y cảm thấy bản thân muốn đè Địch Tinh Thần xuống. Cái tên hồ ly tinh này!

Chính là vừa rồi, trái tim y triệt để bị Địch Tinh Thần mặc tây trang gϊếŧ chết!

Sao có thể công như vậy!

Căn phòng dưới tầng, vẫn luôn mặc quần áo nghiêm chỉnh, Nghiêm Chấp chưa bao giờ bị người khác nhìn thấy thật thể, giờ phút này không mặc bất kỳ cái gì, yên lặng nằm trong bóng tối.

Toàn thân anh nóng rực, trên mặt còn đặt một khăn giấy đã được dùng qua.

Ngay cả mùi hương son phấn trên khăn giấy cũng thực phai nhạt, gần như không thể ngửi được mùi gì, nhưng cái anh muốn không phải hương vị cụ thể nào.

Anh dùng tay đè lại hít một hơi thật sâu, cổ đỏ bừng nổi đầy gân xanh, thân thể bày ra một loại tư thế quỷ dị.

Màn hình điện thoại chiếu sáng mặt mày sắc bén của Hoắc Thành.

Hoắc Thành ghé trên đầu giường, ở trong bóng tối xem màn trình diễn của Địch Tinh Thần.

Anh tự cười một mình, mím môi không tiếp tục xem điện thoại nữa, áp mặt dưới cánh tay một lúc sau đó ngồi dậy.

Mà Bùi Úc từ nhỏ liền cảm thấy phim hoạt hình quả thực rất nhàm chán, lúc này lại nằm trên giường xem Bugs Bunny.

Nghe bài hát của ca sĩ mà Địch Tinh Thần thích, xem phim hoạt hình mà Địch Tinh Thần thích xem.

Hắn đột nhiên cảm thấy phim hoạt hình thật ra cũng rất hay.

Nhưng Địch Tinh Thần xem Bugs Bunny chỉ đơn giản xuất phát từ cái nhìn non trẻ.

Bùi Úc xem Bugs Bunny, hiển nhiên là có mục đích riêng.

Bạn nhìn xem, những thứ đơn thuần như phim hoạt hình có đôi khi có thể mang lại cho một người đàn ông trưởng thành tâm cơ cùng du͙© vọиɠ.

Khi tình cảm ở trong độ nhiệt liệt nhất sẽ nghênh đón một cuộc chia tay ngắn, tục ngữ có câu tiểu biệt thắng tân hôn, ngay vào lúc này đột nhiên chia tay, ly biệt trái lại như một ngon lửa lớn. Mấy ngày nữa đến Bắc Thành, đám người Hoắc Thành khẳng định sẽ bị nhung nhớ tra tấn tạo nên một cơn bùng nổ, đến lúc đó khi phân phòng ở, thường xuyên hẹn hò, những nhiệm vụ và trò chơi đa dạng, khi đó mới là chiến trường chân chính.

——

Kiều: Mấy cái con người dăm khăm. -_- Chương này ngắn, chiều rảnh thì lên thêm chương nữa nhé.