Tại Sao Nhóm Nam Chủ Đều Dùng Loại Ánh Mắt Này Nhìn Tôi

Chương 39

Lâm Thanh Ninh là người hồi thần lại đầu tiên, y quay đầu nhìn Ôn Nặc ngồi bên cạnh nhỏ giọng dùng giọng điệu khó thể tưởng tượng được nói: "Thật đẹp trai...."

Khác hoàn toàn với bọn Bùi Úc, tuấn mỹ theo kiểu trắng nõn, vừa sáng ngời vừa có tinh thần phấn chấn hơn.

Ôn Nặc không nghe thấy lời Lâm Thanh Ninh nói. Y trực tiếp nhìn đến ngây người.

Đoan Nghệ Hoa vốn đã say vẫn chưa thanh tỉnh hoàn toàn, hiện giờ nhìn thấy Địch Tinh Thần giống như đang rơi vào trong ảo mộng, đầu óc trống rỗng.

Trái tim Hồ Anh đập rất nhanh, y cảm thấy Địch Tinh Thần chỉ mặc bộ đồ trắng đen thậm chí còn quý khí hơn Bùi Úc.

Hoắc Thành vô thức giơ tay cọ mũi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Địch Tinh Thần không nói chuyện.

Bùi Úc và Nghiêm Chấp đều không nói gì, bởi vì Địch Tinh Thần đã chạy đến bên cạnh bọn họ.

Địch Tinh Thần hỏi: "Em đứng ở đâu vậy?"

Nhân viên đứng bên cạnh nhìn đến xuất thần lúc này mới phục hồi tinh thần nói: "Thật đẹp trai nha, Địch Tinh Thần."

Địch Tinh Thần nghe vậy liền nở nụ cười.

"Đừng cười."

Địch Tinh Thần hỏi: "Vì sao?"

"Trái tim chịu không nổi."

Có cần khoa trương như vậy không.

Bây giờ bọn họ đã thân thiết với nhân viên công tác hơn nhiều rồi, đôi bên vỗ mông ngựa lẫn nhau không thì cũng nói đùa.

Địch Tinh Thần nhìn thoáng qua bọn Nghiêm Chấp đứng đối diện.

Oa oa oa, các nam chính mặc vest thật đẹp trai!

Quan trọng nhất chính là ba nam chủ cùng mặc một loại tây trang, dù kiểu dáng và nhan sắc đều như nhau nhưng mặc lên người lại mang hai loại khí chất hoàn toàn bất đồng.

Nghiêm Chấp là phong cách cấm dục, thoạt nhìn giống một ôn nhuận quân tử, lịch sự bại hoại, Bùi Úc là phong ccash thân sĩ, thoạt nhìn thanh quý lại anh tuấn kiệt xuất, còn Hoắc Thành lại mang phong cách đầu đinh cường tráng rắn rỏi, tràn ngập hormone.

Nhất thời không thể nói người nào đẹp nhất!

Lúc này Quách Băng không đứng xem máy theo dõi mà đích thân tới hiện trường, hắn vẫn như cũ bảo trì thái độ làm việc chuyên nghiệp của mình, biểu tình trên mặt các nam khách mời hết thảy đều thu hết vào đáy mắt hắn, trong cơ thể máu sói sôi trào, bản năng tìm kiếm camera xung quanh sợ bọn họ quên quay đặc tả mặt các khách mời!

Mau nhìn vào đôi mắt nhỏ của Nghiêm Chấp thường thường liếc nhìn về phía Địch Tinh Thần!

Mau nhìn vào nụ cười tươi rói không thể ngăn cản được tình cảm của Hoắc Thành!

Lại nhìn Bùi Úc, khuôn mặt luôn không nở nụ cười, chỉ thiếu điều viết hai chữ "mê muội" lên mặt!

Địch Tinh Thần mặc tây trang phảng phất trầm ổn hơn rất nhiều, nhϊếp ảnh gia nói cho bọn họ những yêu cầu khi chụp, Địch Tinh Thần hơi cúi đầu nghiêm túc lắng nghe, thần thái kết hợp giữa thiếu niên và đàn ông, vừa khiêm tốn lại ôn hòa.

"Cậu không cần đứng, cậu ngồi ở đây là được." Nhϊếp ảnh gia chụp quảng cáo nói: "Chụp tư thế này trước."

Địch Tinh Thần thấy trước mặt đám người Bùi Úc đặt một chiếc sô pha màu hồng phi thường xa hoa.

"Tôi ngồi sao."

Bởi vì ba đại nam chủ không thể cân bằng được cho nên mới để cậu ngồi ở C vị sao.

Đãi ngộ của nam phối như cậu hiện tại được thăng cấp rồi à.

Bất quá ngẫm lại cũng rất hợp lý, địa vị của ba đại nam chủ tương đương nhau, ai ngồi cũng không thích hợp, ngược lại cậu là người yếu thế nhất lại hợp vị trí này nhất.

Cậu liền ngồi xuống sô pha.

Tiếp theo là điều chỉnh ánh sáng, điều chỉnh tư thế, có nhân viên cầm bảng sáng đứng đối diện cậu nhưng nhϊếp ảnh gia còn muốn bọn họ nhìn thẳng phía trước.

"Hoắc Thành, cậu dịch về sau một chút, sau đó thân thể hơi nghiêng về phía trước." Nhϊếp ảnh gia nói.

Hoắc Thành đứng vị trí chính giữa nghe vậy liền lùi về sau một bước.

"Như vầy?" Anh hơi nghiêng người về phía trước, hai tay đáp trên lưng sô pha, nửa người trên gần như chạm vào Địch Tinh Thần giống như một con thú đang ngủ đông sau lưng Địch Tinh Thần.

Nhϊếp ảnh gia nhìn thoáng qua máy ảnh, lại nói: "Nghiêm Chấp và Bùi Úc dựa vào gần chút nữa."

Nghiêm Chấp đứng bên phải lười biếng dựa vào sô pha, cặp kính gọn vàng lóe lên ánh sáng của y quan cầm thú.

Bùi Úc đút một tay trong túi quần, lãnh khốc đứng bên trái, thần sắc lạnh nhạt đẹp mắt.

"Địch Tinh Thẩn vẻ mặt thả lỏng một chút, đừng cười, mà cười như không cười cũng được, ừ ừ ừ, đẹp lắm đẹp lắm. Ba người khác không cần lộ biểu tình, cho cái nhìn Tu La tràng trong luyến tống đi!"

Địch Tinh Thần nghĩ, nhϊếp ảnh gia này chụp ảnh thật kỳ lạ.

Bất quá để bốn khách mời Lâm phương bọn họ đứng phía sau, ngồi trên sô pha đổi thành khách mời Hồng phương chẳng phải càng có cảm giác Tu La tràng bốn công tranh một thụ hơn sao?

Được rồi, nhϊếp ảnh gia quảng cáo của thương hiệu cao cấp không phải là người mà cậu có thể nghi ngờ.

"Chuẩn bị, ok, rất tốt."

Chỉ nghe thấy vài tiếng tách tách tách tách liên tục không biết bao nhiêu lần, cuối cùng là chụp xong.

Quách Băng xem qua các bức ảnh đã chụp.

Đệt, hắn cảm giác có thể trực tiếp dùng nó làm hình ảnh quảng bá, quan hệ giữa các khách mời thực có trương lực.

Sau khi chụp xong một kiểu dáng, cuối cùng bọn họ chụp một bức ảnh cả bốn khách mời đứng cùng một chỗ.

Địch Tinh Thần chủ động đứng ở bên ngoài.

"Địch Tinh Thần vẫn đứng giữa. Cậu thấp nhất nên đứng giữa sẽ thấy hài hòa hơn."

Tốt lắm, cậu cao 1m83 đấy, cũng không lùn hơn Nghiêm Chấp và Bùi Úc bao nhiêu mà.

Trong số bốn người, Hoắc Thành là người có chiều cao cao nhất.

Chụp xong bức ảnh chung bốn người, sau đó lại đổi thành hai người chụp chung.

Bùi Úc và Nghiêm Chấp sẽ chụp trước.

Hai nam nhân thích hợp mặc tây trang nhất, tuổi cũng gần bằng nhau, đẹp trai đến mức khiến người rung động.

Trong nháy mắt đó Địch Tinh Thần có suy nghĩ muốn ship CP.

Tiếp theo là Hoắc Thành và Bùi Úc, Hoắc Thành và Nghiêm Chấp.

Hoắc Thành quá công, đứng cạnh ai đều là tổ hợp cường cường.

Trước kia Địch Tinh Thần cũng từng xem thể loại này rồi.

Cậu đột nhiên phát hiện, trong chương trình bọn họ, Lam Lam thật ra cũng rất mang cảm! Tùy tiện chọn hai người trong số ba người bọn họ cũng có thể tạo thành thể loại cường cường trong Tấn Giang!

Bọn họ trẻ trung, anh tuấn, có năng lực, tình cảm đời sống sạch sẽ, còn có nhiều tiền tiêu không hết.

Cậu quay đầu nhìn mấy khách mời Hồng phương, ánh mắt của bọn đều nhìn rất chăm chú, ngay cả vẫn luôn hoạt bát như Hồ Anh cư nhiên tựa kên đầu gối, thẹn thùng yên tĩnh lạ thường.

Đúng vậy đúng vậy, ai có thể không yêu ba đại nam chủ đây.

Tưa như trong nguyên văn miêu tả Bùi Úc thế này, hắn cái gì cũng không cần làm, chỉ cần đứng chỗ kia sẽ có một đống người không nhịn được mà yêu hắn.

Rồi cuối cùng cũng đến phiên cậu.

Cậu sẽ cùng Hoắc Thành chụp trước.

Hoắc Thành cười nhìn Địch Tinh Thần.

Cậu cảm thấy Hoắc Thành vẫn còn men say, bởi vì mặt anh hồng hơn ngày thường một chút.

"Có chút nóng." Hoắc Thành nói.

"Chỗ chúng tôi có hoa, hơn nữa đều là các khách mời mua." Quách Băng nhắc nhở.

Nhϊếp ảnh gia nói: "Vậy có thể dùng hoa làm nền."

Bọn họ liền đặt bình hoa sau lưng hai người.

Nhϊếp ảnh gia thử chụp hai tấm, Quách Băng đột nhiên ghé tới bên tai nhϊếp ảnh gia, cùng anh ta nói vài câu.

Nhϊếp ảnh gia cười nói: "Có thể."

Hắn để nhân viên lấy hoa trong bình ra, yêu cầu Địch Tinh Thần và Hoắc Thành cầm một cành hoa lưu ly trong tay.

"Chỉ dùng hoa lưu ly thôi sao, chúng ta còn mua rất nhiều hoa khác mà." Địch Tinh Thần nhắc nhở.

"Tách ra chụp riêng, như vậy sẽ không bị trùng, không cần lấy quá nhiều." Nhϊếp ảnh gia nói.

Được rồi

Hoa lưu ly không giống với hoa sao baby, hoa có chút héo, nhϊếp ảnh gia cảm thấy như vậy mới có cảm giác chân thực.

Bốn nam nhân hoàn toàn là bốn loại hình bất đồng, trên người mang theo hai loại phản ứng hóa học khác biệt.

Chờ tới lúc đến lượt Nghiêm Chấp và Địch Tinh Thần cùng chụp, nhϊếp ảnh gia lại thay sang hoa sao cho bọn họ.

Chính lúc này, Nghiêm Chấp đột nhiên ý thức được tổ chương trình đã biết được toàn bộ tâm tư của anh.

Quách Băng với tư cách là đạo diễn của luyến tống, rất có bản lĩnh, đôi mắt thâm hiểm, cũng có rất nhiều ý tưởng.

"Đều chụp giống nhau cả sao?" Nghiêm Chấp mở miệng, anh đẩy mắt kính nói: "Có thể tạo POSE khác không?"

"Có thể." Nhϊếp ảnh gia nói.

Nghiêm Chấp lập tức khoác vai Địch Tinh Thần.

Địch Tinh Thần hơi sửng sốt ngay sau đó liền cười, cũng duỗi tay ôm eo Nghiêm Chấp.

"Em không cần đưa tay ra." Nghiêm Chấp nhẹ giọng nói.

Địch Tinh Thần thoáng giật mình.

Chẳng phải ôm nhau càng làm cho tình anh em trở nên khăng khít hơn sao.

Bất quá kinh nghiệm chụp ảnh của Nghiêm Chấp phong phú hơn so với cậu, anh nói cái gì thì chính là cái đó.

Địch Tinh Thần buông tay, hai tay dùng để cầm hoa sao.

"Cười một cái." Nghiêm Chấp lại nói.

Địch Tinh Thần cong môi cười tươi.

"Tách" một tiếng, một tấm ảnh cứ như vậy hoàn thành.

Cuối cùng thì Nghiêm Chấp là người có kinh nghiệp, sau khi chụp xong còn đến chỗ của nhϊếp ảnh gia để xem lại một lần.

Trong hình, anh ôm bả vai Địch Tinh Thần, Địch Tinh Thần ôm bó hoa sao cười thực xán lạn.

Thời điểm đến phiên Bùi Úc, Địch Tinh Thần nói: "Anh nhìn đi, mọi người đều mua hoa, anh không mua nên không có hoa để cầm này."

Nhân viên của tổ chương trình đều cười.

Bùi Úc trầm mặc một hồi nói: "Chẳng phải vẫn còn hoa hồng chưa dùng sao, mượn hoa của cậu đi."

"Vẫn còn có bách hợp và uất kim cương nữa."

Anh cũng không cảm thấy Bùi Úc cố ý muốn dùng hoa hồng, hẳn là quên mất ngoại trừ hoa lưu ly anh còn mua bách hợp và uất kim cương nữa.

Nhân viên cầm hoa hồng, uất kim cương và bách hợp đến để bọn họ chọn.

Bất quá cuối cùng bọn họ vẫn chọn hoa hồng.

Chủ yếu là nhϊếp ảnh gia thích hoa hồng, cảm thấy hoa hồng rất hợp với chủ đề của luyến tống.

"Hai người các cậu có thể tùy ý điều chỉnh tư thế chụp." Nhϊếp ảnh gia nói: "Tựa lưng, khoác vai, trước sau trái phải đều có thể."

Hoắc Thành ở bên cạnh ảo não nói: "Lúc tôi chụp lại đứng thẳng."

Nhưng Bùi Úc chưa từng chụp ảnh thân mật bao giờ, hắn nói với Địch Tinh Thần: "Cà vạt của cậu bị lệch rồi, không dùng kẹp sao?"

Địch Tinh Thần cúi đầu nhìn thử, không thấy cà vạt mình lệch chỗ nào.

Mà Bùi Úc gỡ một chiếc kẹp trên cà vạt mình xuống, gài lên cà vạt cho cậu.

"Có phải rất phù hợp với cậu không?" Bùi Úc vừa gài vừa nhẹ giọng hỏi.

Hiện trường chụp quảng cáo rất ồn, Địch Tinh Thần gần như nghe không rõ, cậu cúi xuống nhìn, chiếc kẹp được gài trên cà vạt cư nhiên là hình ngôi sao.

Chiếc kẹp cà vạt màu trắng bạc được ghim trên cà vạt màu đen.

Sau đó Bùi Úc chuyển hướng đứng bên cạnh Địch Tinh Thần: "Cứ như vậy chụp đi."

Bùi Úc không cười trái lại rất nghiêm túc.

Có nhân viên công tác nhìn vào trong máy ảnh, nhỏ giọng phun tào: "Tư thế này có phải quá nghiêm chính rồi không? Không cười, toàn bộ dựa vào nhan sắc chống đỡ."

"Nhìn thoáng liền cảm thấy giống giống ảnh cưới."

Lại nhìn thêm một lần nữa...

Thật sự rất giống.

Sau khi chụp xong toàn bộ, Địch Tinh Thần mệt mỏi đỡ eo.

Lượng công việc ngày hôm nay của cậu thật sự rất lớn, sáng sớm cậu đã phải luyện tập, luyện cả một ngày xong buổi tối còn biểu diễn, sau đó đi uống rượu rồi múa thêm một đoạn hồ ly, về đến nhà lại chụp quảng cáo gần hai giờ đồng hồ.

Cậu thật sự không nghĩ tới chụp quảng cáo sẽ phiền phức như vậy, thêm tốn nhiều thời gian nữa.

Làm nghệ sĩ thật không dễ dàng.

"Mệt sao?" Nghiêm Chấp nhẹ giọng hỏi cậu.

Địch Tinh Thần gật đầu.

"Hôm nay chụp xong cả rồi chứ?" Nghiêm Chấp hỏi đạo diễn.

Quách Băng nói: "Xong rồi, đợi lát nữa gửi tin nhắn xong các cậu có thể nghỉ ngơi rồi."

Hiện trường bật rất nhiều đèn, hơn nữa còn mặc tây trang khiến Địch Tinh Thần cảm thấy bản thân nóng đến mức toát đầy mồ hôi. Cậu tháo cúc áo trên cùng dựa vào sô pha xem thành phẩm nhϊếp ảnh gia đã chụp. Quả nhiên là nhϊếp ảnh gia đại bài, chụp quả ảnh đặc biệt có cảm giác.

"Về sau điểu chỉnh sẽ càng đẹp hơn." Nhϊếp ảnh gia nói xong ngẩng đầu nhìn về phía Địch Tinh Thần: "Nhóc con cậu làm nghề gì?"

"Cậu ấy là vũ công." Quách Băng nói.

"Trách không được." Nhϊếp ảnh gia nói: "Tỉ lệ rất tốt, rất ăn ảnh."

Hoắc Thành nghe vậy quay đầu nhìn Địch Tinh Thần.

Nhϊếp ảnh gia nói rất đúng.

Sau khi chụp quảng cáo kết thúc, nhân viên lục tục rời khỏi hiện trường. Địch Tinh Thần đỡ eo về phòng ngủ của mình.

"Lát nữa mọi người nhớ gửi tin nhắn rồi ngủ." Quách Băng nói: "Mọi người vất vả rồi, ngày mai thoải mái hơn rồi."

Phòng khách chen chúc nhanh chóng biến về không gian vắng lặng. Bọn Hồ Anh cũng đã lên lầu, vừa vào phòng khách nhỏ Hồ Anh liền ngã lên sô pha.

Chỉ có Đoan Nghệ Hoa vẫn ngồi ở bậc thang một lúc lâu.

Hoắc Thành đi theo Địch Tinh Thần về phòng, thấy Địch Tinh Thần bắt đầu cởi tây trang, thời điểm cởϊ áσ trên còn tốt, mắt thấy cậu cởϊ qυầи lập tức rời khỏi phòng, nhân viên nhìn thấy nói: "Tinh Thần của chúng ta không sợ bị nhìn thấy."

Địch Tinh Thần nghe vậy ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Bên trong cậu còn mặc một cái quần đùi dài đến đầu gối, không sợ bị nhìn thấy.

Nhưng mấy nhân viên công tác đều không nhịn được mà nhìn cặp đùi của cậu.

Hai cái chân thật trắng thật thẳng a!

Địch Tinh Thần cởi tây trang trả lại cho tổ chương trình, sau đó cầm kẹp cà vạt đến phòng Bùi Úc.

Không có nhân viên nào vào phòng của Bùi Úc, tất cả đều đứng ở trước cửa phòng.

"Kẹp cà vạt của anh." Địch Tinh Thần nói.

Bùi Úc cởi cúc áo sơ mi nói: "Cho cậu đấy. Cậu giữ lại mà dùng."

"Căn bản là em không mặc tây trang, không dùng đến nó."

Hơn nữa cái kẹp này thoạt nhìn rất đắt tiền.

Bùi Úc nói: "Tôi có rất nhiều, dùng không hết."

Địch Tinh Thần mỉm cười, vẫn đặt kẹp cà vạt lên bàn.

Bùi Úc thấy cậu định đi, duỗi tay nắm lấy tay cậu.

Địch Tinh Thần quay đầu nhìn hắn, ngũ quan của Bùi Úc rất anh tuấn, trắng nõn, đẹp đến mức khiến người khác không khỏi rung động, nhưng tay hắn lại phiếm hồng, mu bàn tay phủ đầy gân xanh, khớp xương rất rõ ràng.

"Cầm đi." Bùi Úc nói: "Tôi tặng mỗi người một cái xem như kỷ niệm."

Bùi Úc nói: "Sự thật."

Địch Tinh Thần rất kinh ngạc, hỏi: "Anh chuẩn bị quà tặng cho từng người sao?"

Không hổ là nam chủ Tấn Giang, suy nghĩ thật chu đáo.

Cậu còn chưa chuẩn bị quà cho các khách mời.

Bùi Úc "ừm" một tiếng, cầm chiếc kẹp cà vạt trên bàn lên đặt vào trong lòng bàn tay cậu.

Địch Tinh Thần cảm thấy Bùi Úc thực chu đáo, chắc hẳn không phải hắn chỉ tùy tiện mua chiếc kẹp cà vạt này, bởi vì chiếc kẹp hắn tặng cậu có cả hình ngôi sao nữa.

Rất tinh tế.

"Vậy quà anh tặng cho mấy người Hồ Anh có hình dáng thế nào, có phải đều có hình vẽ đặc biệt không?"

Bùi Úc hơi sửng sốt, sau đó lại "Ừm" một tiếng.

"Có thể xem thử không?" Cậu muốn học tập, dù sao tính lãng mạn của nam chủ Tấn Giang vẫn cách xa nam nhân hiện thực vài vạn dặm.

Bùi Úc chuyển động yếu hầu, cuối cùng nghẹn ra một câu: "Bí mật."

Ồ, được rồi.

Địch Tinh Thần nắm chặt chiếc kẹp trong tay, nói: "Vậy cảm ơn anh, em rất thích, sau này khi mặc tây trang em nhất định sẽ kẹp nó."

Bùi Úc nhìn Địch Tinh Thần rời đi, rút áo sơ mi khỏi đai lưng, lục lọi kẹp cà vạt trong ngăn kéo.

Còn có hai cái.

Hắn lập tức gọi điện cho trợ lý.

"Đúng vậy, là kẹp cà vạt, phiền cậu ngày mai mua giúp tôi mấy mang đến đây."

Nhân viên công tác đứng ở cửa nghe vậy hai mặt nhìn nhau.

"Cái kia, Bùi ca, quần..." Nhân viên vừa ló đầu vào thấy Bùi Úc đang cởϊ qυầи sợ tới mức lụt cổ về.

Đồng nghiệp hỏi: "Sao vậy?"

Hắn lắc đầu đỏ bừng mặt.

Hắn thấy dàng người của Bùi Úc rất tuyệt a, cặp chân thon dài thẳng tắp kết hợp với qυầи ɭóŧ góc bẹt màu đen, tuyệt vời.

Tác giả có lời muốn nói:

Nam chủ Tấn Giang: Vì muốn tặng quà cho em, cho nên tôi đành phải mua quà cho tất cả mọi người.

--------

Kiều: Mấy nay nhìn lap nhiều quá đau hết cả mắt nên hôm qua quyết định nghỉ ngơi.