Hạ gia dù sao cũng thuộc về thế giới tu chân, cho dù là người giúp việc cũng đều là đệ tử kỳ Luyện Khí. Sau khi bọn họ phát hiện có kẻ xâm nhập giả liền gấp rút tiến hành vây bắt, không tới năm phút đã bắt được con vật nhỏ chạy toán loạn khắp nơi vừa nãy.
Chuột tìm báu vật nhìn giống như một con koala, nhưng khác ở chỗ đôi mắt và cặp tai to hơn, lông khắp người cũng bù xù. Quản gia vội vàng đem nó đặt trước mặt Hạ Quân: “Nhị thiếu gia, là một con chuột tìm báu vật.”
“Chuột tìm báu vật?” Bạch Dạ cầm lấy con chuột chỉ to bằng cỡ bàn tay: “Ý, đây chẳng phải là con chuột tìm báu vật mà tôi nhìn thấy ở Huyền Thị sao?”
Hạ Quân nói: “Chuột tìm báu vật con nào chả giống con nào, làm gì có chuyện đây là con mà cậu nhìn thấy lúc đó.”
“Chắc chắn là nó.” Bạch Dạ cũng không rõ nguyên nhân, chỉ là cậu nhận ra được hai con chính là một mà thôi: “Thứ này rất đáng yêu, lại còn chạy từ Huyền Thị tới tận đây nữa, chứng tỏ nó có duyên với tôi. Tôi có thể nuôi nó không?”
Hạ Quân trợn mắt: “Chỉ là một con chuột tìm báu vật thôi mà, cậu thích thì nuôi. Nói không chừng một ngày nào đó nó sẽ giúp cậu tìm được một bảo bối lớn rồi trở thành đại gia đấy.”
Hắn lấy ra một quyển sách cùng với một quyển sổ từ trong nhẫn chứa đồ: “Tôi đưa sách tôi dùng trong lúc tu luyện kỳ Luyện Khí cùng với quyển sổ ghi chép những điều tâm đắc cho cậu. Cậu mang về phòng rồi tự mình nghiên cứu, nếu có gì không hiểu cứ gọi điện thoại đến hỏi tôi.”
“Cảm ơn.” Bạch Dạ mang theo con chuột trở về phòng của mình, lấy linh quả ra từ trong túi gió cho nó ăn.
Con chuột vốn đang run bần bật ngửi được mùi thơm tỏa ra từ linh quả, tức khắc quên đi nỗi sợ hãi, ôm lấy thức ăn gặm từng miếng từng miếng nhỏ.
Bạch Dạ sờ sờ cái đầu nhỏ của nó: “Về sau gọi mày là Chuột Bảo. Chỉ cần về sau mày không bỏ đi, một lòng đi theo tao, tao sẽ bao mày ăn sung mặc sướиɠ cả đời.”
Con chuột tìm báu vật chít một tiếng, giống như đang đồng ý vậy.
Bạch Dạ mở cuốn sách mà Hạ Quân đưa cho cậu, dựa theo phương pháp tu luyện viết trên sách, bắt đầu ngồi thiền, hít ra thở vào, tu luyện hai ngày nhưng vẫn chưa dẫn khí vào cơ thể được.
Đảo mắt một cái đã đến cuối tuần, lại sắp đến ngày phải tới tập đoàn của nhà họ Hạ để làm việc.
Bạch Dạ mặc quần áo xong rồi chuẩn bị ra ngoài, Thuỷ Long đã lâu không nói lời nào đột nhiên lên tiếng: “Đã vài ngày ngươi không sử dụng chúng ta rồi. Nếu còn như vậy nữa, chúng ta sẽ hoàn toàn quên mất mình là ai. Một khi để chuyện đó xảy ra, có khả năng chúng ta sẽ biến thành hòn đá vô dụng, cũng có khả năng sẽ không khống chế được chính mình, gây loạn lạc ở khắp nơi, phá hư thế giới này. Đến lúc đó, với bản lĩnh cỏn con của những người tu chân hiện nay, không có ai có thể thu phục được chúng ta cả.”
Bạch Dạ giật mình: “Nghiêm trọng như vậy ư? Gần đây tao không sử dụng chúng mày là vì muốn ghi nhớ rõ công năng của mấy đứa. Tao không muốn đến lúc xảy ra chuyện nguy hiểm nhưng không biết làm cách nào để gọi chúng mày ra.”
“Thật ra ngươi có thể gọi chúng ta ra, chỉ là sẽ hao tốn sức mạnh của ngươi thôi. Giống như lần ngươi dùng gậy tang để đối phó với mấy người Cửu trưởng lão vậy, đến cuối còn bị ngất xỉu. Bởi vì việc này không có lợi cho ngươi nên chúng ta mới không xuất hiện.”
“Hóa ra là vậy. Đúng rồi, tao còn có một việc chưa hiểu lắm.” Bạch Dạ thắc mắc hỏi: “Chúng mày nói vài câu thôi mà cũng hao tổn sức lực, vậy tại sao thường xuyên sử dụng chúng mày lại có thể giúp khôi phục thần lực?”
“Không nhớ rõ nữa, chúng ta chỉ biết phải làm như vậy thôi. Chờ sau này chúng ta khôi phục lại ký ức sẽ nói cho ngươi biết.”
“Được.”
Đúng lúc này, túi gió ném ra một đống đá trong suốt.
Bạch Dạ ngồi xổm xuống nhặt cục đá lên rồi hỏi: “Đây là cái gì?”
Túi gió lười nhác nói: “Linh thạch.”
“Linh thạch?” Bạch Dạ nghi hoặc: “Linh thạch không phải màu lam sao?”
“Bị hút sạch linh khí bên trong nên biến thành trong suốt ”
“Nói cách khác chúng trở nên vô dụng rồi à?” Bạch Dạ thở dài: “Đống đá này chẳng lẽ là số linh thạch mà tao để vào trong túi của mày?”
Nhìn số lượng đá trên mặt đất hình như cũng tương đương với số lượng linh thạch mà cậu cho vào trong túi.
“Đúng vậy, chúng có thể làm dịu lại quá trình tiêu tan thần lực của chúng ta, ngươi có thể cho chúng ta nhiều linh thạch một chút không?”
Bạch Dạ không dám tin vào những gì mình vừa nghe: “Ba, bốn trăm triệu của tao, cứ như vậy biến mất rồi hả? Tại sao chúng mày lại phá của như vậy?”
Thủy Long: “……”
Túi gió: “……”
Lúc này, Hạ Quân gọi điện thoại thúc giục Bạch Dạ ra cổng lớn.
Bạch Dạ cùng Hạ Quân đi qua đại viện để ra cổng lớn. Cậu nhìn thấy trên đỉnh đầu ông nội Hạ và bà nội Hạ đang phơi nắng vẫn còn chiếc chổi màu đen liền mở miệng hỏi thẳng hai người: “Úy Sinh, Giai Mẫn, hôm nay hai người còn xui xẻo không?”
Bà nội Hạ, Hạ Quân: “……”
“Thằng nhóc nhà ngươi……” Ông nội Hạ còn chưa kịp mở miệng dạy dỗ thì chân đột nhiên trượt về phía trước.
Trong lòng ông giật cả mình, nhanh chóng nhảy lên, nhưng trong khoảnh khắc đáp đất lại rơi trúng vào đống rác mà người giúp việc vừa quét. Ông sặc bụi, lùi lại vài bước chân.
Bà nội Hạ muốn kéo ông lại.
“Không cần kéo tôi.” Ông nội Hạ sợ liên lụy tới vợ của mình nên vội vàng kêu lên, sau đó nhanh chóng xoay người ổn định lại bước chân. Ông hít một hơi rồi cúi đầu nhìn xuống, phía dưới là hồ nước, hơn nữa nửa đôi chân của ông đã ngập trong mặt nước rồi.
Ông vội vàng lùi ra phía sau một bước, lại soạt một tiếng, chân của ông trượt về phía sau.
Lần này ông nội Hạ chưa chuẩn bị sẵn sàng, hai chân xoạc mạnh một phát.
“Hự ——” bộ phận ở giữa của ông đau đớn kịch thiệt.
Bạch Dạ nhìn thấy thôi mà cũng cảm thấy đau rồi: “Nhất định là thốn đến tận trứng.”
Nhìn thấy ông nội Hạ xui xẻo, trong lòng cậu cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi. Không cần lấn cấn mãi nữa, ba bốn trăm triệu của cậu coi như mua bùa hộ mệnh đi, bởi vì thần khí duy trì được thần lực mới có thể bảo vệ cho sự an toàn của cậu.
Ông nội Hạ, Hạ Quân, bà nội Hạ: “……”
Hạ Quân trừng mắt nhìn Bạch Dạ, vội vã tiến lên trước đỡ ông nội mình lên: “Ông nội, ông không sao chứ?”
Ông nội Hạ chịu đựng đau đớn nói: “Cháu, cháu mau dẫn nó đi làm đi. Nó còn ở chỗ này thì ta càng không ổn.”
“Vâng.” Hạ Quân nhanh chóng kéo Bạch Dạ lên xe chuẩn bị rời đi. Khi ở trên xe, hắn không nhịn được nói: “Bạch Dạ, cậu không thể ít chọc giận ông nội tôi một chút được sao?”
Bạch Dạ đeo đai an toàn lên: “Là ông cậu thấy tôi không vừa mắt. Dù cho tôi có nói cái gì hay làm gì đi chăng nữa thì ông cũng tức giận. Nếu như ông của cậu thích tôi thì dù tôi có thả bom đi chăng nữa, ông cũng vẫn thấy thơm.”
“Nhưng cách nói chuyện của cậu có nhiều lúc rất dễ khiến người ta tức giận.”
“Nếu như không phải mấy người làm mình làm mẩy thì tôi nói kiểu đó làm gì.”
“……” Hạ Quân không còn lời nào để nói.
Bạch Dạ khởi động xe: “Đúng rồi, mấy người không nhìn thấy sao?”
Thứ cậu nói đến chính là chiếc chổi màu đen treo trên đỉnh đầu bà nội Hạ và ông nội Hạ.
Hạ Quân khó hiểu hỏi: “Nhìn thấy cái gì?”
Vậy có nghĩa là không nhìn thấy rồi. Bạch Dạ đổi đề tài hỏi: “Lần trước Đồng Tất chân nhân tới tìm mấy người rốt cuộc để làm gì vậy? Lần đó tôi đã đồng ý chuyện gì với bọn họ?”
Cậu vẫn nhớ rõ trừ Dược Linh chân nhân hỏi khi nào thì trời mưa cùng với tu sĩ Tàn Hoả hỏi đến lúc nào thì có con ra, những người khác đều hỏi vấn đề giống như Đồng Tất chân nhân.
Hiện tại Bạch Dạ đã biết người tu chân tồn tại, Hạ Quân cũng không có gì để giấu nữa: “Bọn họ hỏi khi nào trời mưa, thật ra là muốn nhờ vả nhà ta tạo ra mưa. Có người hỏi đến bao giờ thì có con, thực ra là muốn có con cái. Vấn đề của những người khác giống với Đồng Tất chân nhân, bạn họ tới để cầu thiên lôi độ kiếp giúp thăng cảnh giới.”
“Thiên lôi?” Bạch Dạ nhớ lại lúc bản thân ở Ngự Lôi Quan dùng búa Lôi Công và gương Can Nguyên tạo ra sấm sét, giúp cho Đồng Tất chân nhân độ kiếp thành công. Vậy có phải nếu cậu lại sử dụng hai thứ đó thì có thể giúp những người khác thăng cảnh giới không?
“Đúng vậy, thiên lôi. Nhưng hiện tại thần tiên không còn tồn tại nữa, không còn ai có khả năng tạo ra thiên lôi. Hiện tại người tu chân muốn thăng cảnh giới đều phải dựa vào sấm sét do con người tạo ra. Nhưng thứ gì cũng có hai mặt của nó, chúng ta không thể nào dùng sấm sét nhân tạo hại bọn họ được, vậy nên mới không đồng ý giúp bọn họ độ kiếp. Nhưng điều kỳ lạ lại là Đồng Tất chân nhân cùng với tôi lại gặp được thiên lôi thật sự.”
Bạch Dạ lại hỏi: “Nếu như tôi hoàn thành yêu cầu của bọn họ, có phải bọn họ cũng sẽ cho tôi một đống linh thạch giống như Dược Linh chân nhân và Đồng Tất chân nhân không?”
“Đương nhiên. Cậu giúp bọn họ một chuyện lớn như vậy, tất nhiên bọn họ sẽ phải cảm ơn cậu một cách xứng đáng. Phần mà Đồng Tất chân nhân đưa cho cậu còn xem như thiếu đấy. Chờ sau khi ông ấy xuất quan, chắc chắn sẽ tặng thêm cho cậu một phần lễ hậu hĩnh.”
Cặp mắt của Bạch Dạ sáng lên như hai cái đèn pha ô tô trong chớp mắt
Hạ Quân nghi ngờ nhìn cậu: “Cậu hỏi cái này làm gì?”
Bạch Dạ lừa hắn: “Tôi chỉ muốn biết lúc trước tôi đã làm gì mà khiến cậu tức giận như vậy thôi, lại còn nói tôi huỷ hoại danh dự của Hạ gia nữa chứ.”
Hạ Quân hừ một tiếng: “Giờ thì cậu biết bản thân mình đã phạm phải lỗi lầm lớn như thế nào rồi chứ.”
“Không biết.”
Hạ Quân: “……”
Sau khi đi vào công ty của tập đoàn nhà họ Hạ, Bạch Dạ nhân lúc Hạ Quân không chú ý liền hỏi Thủy Long: “Tao có thể giáng thiên lôi xuống người khác ở khoảng cách xa không?”
Thuỷ Long nói: “Có thể, nhưng cần phải tiêu hao một lượng lớn sức lực của ngươi.”
Bạch Dạ nhíu mày: “Sẽ không khiến tao nằm dài một chỗ không động đậy được cả ngày chứ.”
“Có khả năng sẽ khiến ngươi không cử động được trong một buổi tối.”
Bạch Dạ cảm thấy như vậy còn có thể chấp nhận được, đến lúc đó coi như ngủ một giấc là ổn.
Cậu lấy điện thoại ra gửi tin nhấn lần lượt cho tu sĩ Tàn Hoả và Ngộ Thâm đại sư, nội dung tin nhắn không có gì khác nhau, đều là bảo người ta gửi địa chỉ cho cậu, sau đó bảo với đối phương chuẩn bị chờ thiên lôi vào mấy buổi tối nữa.
Khi tu sĩ Tàn Hoả và Ngộ Thâm đại sư nhận được tin nhắn thì vô cùng kích động, lập tức gửi địa chỉ cho Bạch Dạ rồi cứ luôn miệng cảm ơn mãi.
Bạch Dạ đi vào văn phòng tìm giấy bút và phong thư.
Hạ Quân thắc mắc: “Cậu đang muốn làm gì vậy?”
Bạch Dạ không ngẩng đầu lên: “Gửi cho bạn một bức thư.”
Hạ Quân bất lực: “Cậu không thể đợi tan làm rồi mới viết được à?”
“Nhanh thôi.” Bạch Dạ đẩy đầu của Hạ Quân ra: “Cậu mau làm việc nghiêm túc đi, đừng có nhìn chằm chằm vào tôi như thế.”
“Cậu cho rằng tôi thích nhìn cậu chằm chằm à.” Hạ Quân hừ lạnh một tiếng, xoay người bắt đầu làm việc.
Bạch Dạ lấy búp bê tặng con ra lau lên tờ giấy trắng: “Mày gửi may mắn vào trong tờ giấy nhé.”
Búp bê tặng con dịch chuyển tròng mắt lườm cậu một cái, sau đó hỏi với giọng nói của một đứa trẻ: “Ngươi muốn làm gì?”
Bạch Dạ nói: “Không phải muốn tao sử dụng chúng mày nhiều hơn sao? Giờ tao đang gửi vận may có con của mày để giúp người khác sinh con đấy.”
“Nhưng mà tại sao lại gửi may mắn vào trong tờ giấy trắng?”
“Nếu không thì gửi vào đâu?”
Khóe miệng búp bê giật giật: “Ngươi có thể gửi vào hoàng phù hoặc là bùa tặng con. Sau khi đối phương nhận được cũng cảm thấy mức độ tin cậy cao hơn.”
“Tao không có những thứ đó.”
Búp bê tặng con: “……”
Cuối cùng con búp bê vẫn thỏa hiệp gửi vận may vào trong tờ giấy.
Bạch Dạ cười tủm tỉm nhét tờ giấy vào trong phong thư, sau đó viết lên trên địa chỉ của tu sĩ Tàn Hoả. Nhìn những chữ thẳng thớm đẹp đẽ mình viết, Bạch Dạ cười nói: “Hoàn hảo”
Lúc này, tổ trưởng Phòng Gia Lương đúng lúc đi ngang qua kiểm tra, nhìn thấy Bạch Dạ không làm việc liền nhíu mày: “594104, cậu đang làm gì thế?”
Bạch Dạ đưa thư cho anh ta: “Phiền anh giúp tôi gửi lá thư này nhé”
Phòng Gia Lương: “……”
Người này rốt cuộc có thân phận gì? Tại sao hay sai bảo người ta hơn cả nhị thiếu gia thế?
Bạch Dạ lại bổ sung thêm một câu: “Tiền gửi cứ trừ vào lương của tôi.”
Phòng Gia Lương: “……”