Hạ Quân vội vàng giơ tay ra ngăn Khuất Ngộ Phàm lại, Dư Dược và Phí Giang ngồi ở phía đối diện cũng nhanh chóng đứng lên giúp Hạ Quân.
Lúc này, có ba gã đàn ông trẻ tuổi đi ngang qua cửa nhìn thấy trong phòng có người đánh nhau liền tò mò liếc thoáng qua, không ngờ lại thấy Khuất đại ca của bọn hắn bị vây đánh.
“Mẹ nó có người đánh sếp lớn của chúng ta, mọi người mau hỗ trợ.” Ba gã trẻ tuổi xông vào.
Bạch Dạ vội vàng nhấc đĩa đồ ăn mới thử vừa nãy lên. Ngay sau đó, cái bàn bị đánh sập, cậu vừa ăn vừa nói với người phục vụ đang bưng nước trà nóng: “Mau báo cảnh sát đi, sắp nguy hiểm đến mạng người rồi.”
Tiếp theo, cậu nâng chân lên đạp vào phần chính giữa của Khuất Ngộ Phàm Đang quay lưng về phía mình. Trong tức khắc, một tiếng thét chói tai vang vọng cả căn phòng.
Khuất Ngộ Phàm vội vã khom người che phần chính giữa hai chân lại
“Đại ca, anh không sao chứ?” Anh em của Khuất Ngộ Phàm vội vàng tới dìu hắn.
Người phục vụ thấy thế, cuống quít xoay người đi xuống lầu gọi người tới.
“Đi mau.” Hạ Quân kéo tay Bạch Dạ chạy ra ngoài.
Phí Giang và Dư Dược cũng đuổi theo sau bọn họ.
Bốn người cùng nhau chạy ra khỏi Huyền Thị, xông lên xe rồi nhanh chóng khởi động máy.
Lúc này, ba người đàn ông mặc quần áo cổ đại màu đen cưỡi kiếm bay tới, cách một đoạn chém về phía chiếc xe. Khi kiếm khí đập vào xe, chiếc xe khởi động chức năng phòng vệ, hoá giải kiếm khí đang ập tới khiến bọn họ ngẩn cả người.
Dư Dược nhìn lướt ra ngoài cửa sổ: “Là Đội hộ vệ của Huyền Thị.”
Hạ Quân cong môi: “Lái xe việt dã của Bạch Dạ đến Huyền Thị đúng là quyết định sáng suốt.”
Dư Dược cười ngã vào lưng ghế: “Nhìn năng lực phòng ngự của chiếc xe, ít nhất phải là tu sĩ kỳ dung hợp trở lên mới có thể chuẩn bị những điều này. Bạch Dạ may mắn khi có ông chồng tặng cho cậu ta chiếc xe tốt như vậy.”
Hạ Quân: “……”
Phí Giang vỗ vào lưng ghế sau Hạ Quân vài cái, thúc giục nói: “Đừng nói chuyện nữa, nhanh chóng rời khỏi Huyền Thị rồi nói. Rời khỏi đây rồi, bọn họ sẽ không làm gì được chúng ta nữa.”
“Ừ.” Hạ Quân vội vàng dẫm chân ga, điều khiển chiếc xe đi tới cổng ra của bãi đỗ xe Huyền Thị, cắt đuôi được đội hộ vệ.
Bạch Dạ thắc mắc nói: “Chúng ta cũng có nhiều người giống như hắn mà, tại sao phải chạy? Các cậu đánh không lại bọn họ sao?”
Dư Dược hừ lạnh: “Không phải chúng tôi đánh không lại hắn, mà là do Huyền Thị là địa bàn của Khuất gia. Nếu như làm mọi việc náo loạn lên, đội hộ vệ sẽ chỉ giúp cho mấy tên Khuất Ngộ Phàm thôi, như vậy sẽ rất bất lợi cho chúng ta. Nếu như bị bắt, chắc chắn chúng sẽ tra tấn chúng ta, khiến cho chúng ta sống không bằng chết, thẳng cho đến khi chúng ta quỳ xuống đất xin tha thì bọn chúng mới bỏ qua. Sau đó chúng sẽ cho chúng ta ăn đan dược, giúp cho cơ thể hồi phục lại trong thời gian ngắn. Như vậy khi người nhà của chúng ta đến cũng sẽ không có chứng cứ để tố cáo bọn chúng. Đây là thủ đoạn mà bọn hắn quen dùng. Bọn chúng chỉ quan tâm đến việc làm thế nào để quá trình dùng hình mang lại kɧoáı ©ảʍ, khiến cho đối phương bị sỉ nhục một cách ê chề. Cho dù kết quả là bị thương nặng hay không, bọn chúng cũng không để ý.”
“Các cậu từng bị dùng hình à?”
“Vẫn chưa, là nghe người từng bị tra tấn kể lại thôi, kể về sự tàn nhẫn đến cùng cực của Khuất gia.”
“Kông có ai quản chuyện này sao?”
Phí Giang khinh thường: “Huyền Thị là một không gian độc lập do Khuất gia xây dựng ở phàm giới, không thuộc sự quản lý của quốc gia. Đến Hạ gia và giới Tu chân cũng không can thiệp được. Nó thuộc về vùng đất không người quản lý. Cho nên ở Huyền Thị, Khuất gia một tay che trời, địa vị tương đương với vương tôn quý tộc. Bảo an và những quy định ở Huyền Thị đều do Khuất gia tự quy định. Họ đồng ý cho yêu ma quỷ quái tự do ra vào Huyền Thị để làm ăn buôn bán với người tu chân. Người tu chân vì muốn dễ dàng mua được những món đồ mà họ cần trong tay yêu ma quỷ quái nên ngoài miệng cũng chỉ nói không chào đón bọn họ mà thôi. Đây cũng chính là lý do tại sao mà Huyền Thị lại náo nhiệt như vậy.”
Bạch Dạ nghe thấy bọn họ nhắc tới Khuất gia với giọng điệu vô cùng chán ghét liền hỏi: “Các cậu có phải có bất hoà với Khuất gia hay không?”
Hạ Quân cười lạnh: “Phải nói là Hạ gia bất hoà với Khuất gia thì đúng hơn. Lúc đầu là Hạ gia đưa ra ý kiến quản lý những việc xảy ra phàm giới trước, việc đó được rất nhiều người tu chân ủng hộ. Sau này Khuất gia cũng muốn nhúng một tay vào, nhưng những người ủng hộ bọn họ khá ít tỏi, cho nên cuối cùng Hạ gia phụ trách quản lý phàm giới. Khuất gia cũng vì việc này mà ghi hận Hạ gia, hơn nữa còn không từ bỏ ý định, phái một nhánh tới phàm giới phát triển, còn thường âm thầm phá hỏng việc quản lý phàm giới của Hạ gia chúng ta.”
“Nếu như bất hòa thì tại sao mọi người vẫn tới Huyền Thị mua đồ?”
“Bọn tôi chỉ bất hòa trong bóng tối, ngoài mặt vẫn tỏ ra khách sáo với nhau. Chỉ cần tới Huyền Thị nhưng không gây chuyện thì Khuất gia cũng không dám động chạm tới người nhà họ Hạ. Cậu nhìn cách chúng tôi đánh nhau vừa nãy thì biết, chỉ dùng những chiêu bình thường để dọa nạt đối phương, tránh gây ra chuyện lớn khiến hai bên khó nhìn mặt nhau.” Hạ Quân kể tới đây, bất đắc dĩ nói thêm: “Nếu không phải vừa rồi cậu trêu chọc Khuất Ngộ Phàm, còn đá vào của quý của hắn, bọn chúng tôi cũng chẳng đến nỗi phải chạy đi một cách hèn nhát thế này. Cậu cũng là đàn ông, chắc hẳn cũng biết bị đá vào chỗ đó là một chuyện nhục nhã như thế nào, cậu cảm thấy hắn sẽ bỏ qua sao?”
Bạch Dạ cảm thấy bản thân mình không sai: “Tôi chỉ lừa hắn là Hạ Sâm mà thôi, có đến nỗi phải tức giận đến mức đánh người như thế không?”
Dư Dược cười ha ha: “Khuất Ngộ Phàm từng bị anh Sâm dạy dỗ nghiêm khắc cho một lần, vậy nên mỗi lần hắn nghe thấy cái tên đó đều cảm thấy khϊếp sợ. Vừa rồi khi cậu tự nhận là anh Sâm, hắn theo bản năng muốn tránh đi. Nhưng đến lúc cậu nói không phải, hắn cảm thấy mất mặt khó xử nên mới ra tay với cậu.”
Phí Giang cười nói: “Tôi cảm thấy lần này Bạch Dạ đá tốt lắm. Nếu không Khuất Ngộ Phàm cứ kiêu ngạo mãi, mỗi lần nhìn thấy A Quân đều châm biếm một hồi mới thôi.”
Hạ Quân hừ lạnh không lên tiếng.
Bạch Dạ tò mò: “Họ Khuất kia vì sao lại châm biếm Hạ Quân.”
Phí Giang giải thích: “A Quân là linh căn biến dị, là thiên tài trong việc tu luyện. Nhưng bởi vì không có thiên lôi độ kiếp, A Quân dừng lại ở Luyện Khí tầng chín đến tận tám năm. Khuất Ngộ Phàm có chân linh căn vẫn luôn đố kỵ với tốc độ tu luyện nhanh chóng của A Quân, sau đó hắn sử dụng biện pháp bên ngoài để được thiên lôi độ kiếp, thành công đạt được Trúc Cơ sớm hơn A Quân một bước. Vậy nên mỗi lần hắn thấy A Quân đều sẽ cà khịa cậu ấy là thiên tài tu luyện nhưng cũng chẳng ra gì, cũng chỉ giống với người tu chân bình thường, không thể lên được Trúc Cơ mà thôi.”
“Như vậy à.” Bạch Dạ ngẫm lại những chuyện xảy ra lúc trước, không nói thêm gì nữa.
Dư Dược hừ một tiếng: “Chờ hắn biết tu vi hiện tại của A Quân còn cao hơn hắn, xem hắn có rén hay không.”
Phí Giang hỏi Hạ Quân: “A Quân, bao giờ cậu mới tổ chức tiệc mừng lên Trúc Cơ vậy?”
Hạ Quân nói: “Quá một thời gian nữa.” Gần đây ông nội quá xui xẻo, không thể nào tổ chức tiệc được.
“Đến lúc đó cậu nhất định phải mở Khuất gia tới nhé, khiến bọn họ tức chết đi.”
Hạ Quân nhếch mép: ”Sợ rằng lúc đó chẳng làm bọn hắn tức mà ngược lại còn bị chê cười ấy?”
“Vì sao?”
Hạ Quân thông qua kính chiếu hậu nhìn Bạch Dạ đang ngồi ở ghế sau, không nói lời nào.
Lúc này, điện thoại của Hạ Quân vang lên, là Hạ Sâm gọi tới.
“Là điện thoại của anh tôi.” Hạ Quân nhìn thông báo trên màn hình: “Khẳng định anh cả gọi điện tới vì chuyện chúng ta làm náo loạn ở Huyền Thị hôm nay.”
Dư Dược và Phí Giang chấn động, vội vàng ngồi thẳng người giống như đứa trẻ chuẩn bị nghe người lớn dạy dỗ.
Bạch Dạ cảm thấy buồn cười: “Các cậu sợ Hạ Sâm như vậy à?”
Phí Giang nhỏ giọng nói: “Không chỉ có chúng tôi, có thể nói ở trong số những người tu chân ở phàm giới, không có ai không sợ anh Sâm cả.”
Bạch Dạ: “……” Hạ Sâm đáng sợ như vậy cơ à?
Hạ Quân nhận điện thoại: “A lô, anh cả, có việc gì sao?”
Hạ Quân lãnh đạm nói: “Vừa rồi chủ nhân Khuất gia gọi điện thoại cho anh, nói anh mày đá vào của quý của con trai quý tử nhà hắn.”
Hạ Quân: “……”
“Còn nói lúc ấy mày, Dư Dược và Phí Giang đều ở đó. Khi người kia nói cậu ta là Hạ Sâm, mấy đứa cũng không phản đối. Chú mày nói thử cho anh xem, cái người giả mạo kia rốt cuộc là ai?”
“Bạch Dạ.” Hạ Quân lập tức bán đứng Bạch Dạ: “Là Bạch Dạ đá Khuất Ngộ Phàm.”
Bạch Dạ trợn trắng mắt.
Hạ Sâm nhướng mày: “Bạch Dạ?”
“Em bảo cậu ta nói chuyện với anh.” Hạ Quân vội vàng vứt điện thoại cho Bạch Dạ.
Bạch Dạ hừ nhẹ: “Không có tiền đồ.”
Hạ Quân: “……”
Bạch Dạ cầm lấy điện thoại a lô một tiếng.
Hạ Sâm lười nhác mở miệng: “Nói xem tình hình thế nào đi.”
Bạch Dạ lập tức giả khóc: “Hức hức ——”
Dư Dược, Phí Giang, Hạ Quân, Hạ Sâm: “……”
Bạch Dạ ấm ức nói: “Anh Sâm, vừa rồi họ Khuất kia thèm nhỏ dãi sắc đẹp của tôi, đột nhiên xông tới làm hành động vô lễ. Cũng may có mấy người Hạ Quân phản ứng nhanh nhạy ngăn hắn lại. Nhưng hắn không từ bỏ ý định, cứ nhất quyết phải hôn tôi một cái……”
Hạ Sâm: “……”
Dư Dược, Phí Giang, Hạ Quân: “!!!!!!”
Nếu như bọn họ không phải là người trong cuộc chắc sẽ tin lời cậu ta nói mất.
Bạch Dạ càng nói càng tức giận: “Anh nói xem, như vậy làm sao mà tôi nhịn được? Là đàn ông thì không thể nhịn việc này được, nếu như anh là đàn ông thì phải trút giận cho tôi. Chuyện vừa rồi khiến tôi sợ đến mức bây giờ tim còn đập thình thịch đây này. Nếu như Khuất gia không bồi thường cho tôi mấy ngàn vạn, việc này sẽ không xong đâu. Giờ tôi cần phải nghỉ ngơi một chút, không có việc gì thì ngắt máy nhé.”
Cậu không cho Hạ Sâm cơ hội lên tiếng, tắt điện thoại rồi trả lại choHạ Quân.
Dư Dược giơ ngón tay cái lên với Bạch Dạ: “Bạch Dạ, được của nó. Không ngờ cậu dám nói với anh Sâm như vậy.”
“Cha của tôi nhìn thấy anh Sâm còn phải ăn nói khép nép, làm gì dám ăn nói như cậu.” Phí Giang vỗ vai Bạch Dạ i: “Bạch Dạ, lần đầu tiên tôi phục cậu như vậy đấy.”
Hạ Quân thầm nghĩ, thân phận của cha cậu ta làm sao có thể giống với Bạch Dạ được? Bạch Dạ chính là tâm can bảo bối của anh cả, còn cha của cậu ta chẳng là gì trong lòng anh cả hết.
Bạch Dạ cười cười không nói lời nào, trong lòng tò mò giới hạn của Hạ Sâm rốt cuộc đến đâu, liệu có thể rộng lượng đến mức dung túng cho cậu ta làm bất cứ việc gì không.
Cùng lúc đó, trong văn phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Hạ thị, Hạ Sâm thấy điện thoại bị ngắt máy thì vừa tức vừa buồn cười: “Bị người ta vô lễ, lời này mà cậu cũng có thể nói ra thành tiếng được.”
Hắn nghĩ nghĩ rồi gọi điện thoại cho chủ nhân Khuất gia.
Đối phương nhận điện thoại rồi hỏi: “Sự việc đã hỏi rõ ràng chưa?”
Hạ Sâm lạnh lùng nói: “Người giả mạo chính là bạn đời của tôi. Con trai của ông nổi lòng háo sắc với cậu ta nên muốn tới gây rắc rối, tôi không truy cứu các người, vậy mà các người lại còn truy cứu người của tôi à? Bây giờ cậu ấy đang khóc không ngừng vì quá sợ hãi, nếu như các người không bồi thường hai trăm triệu phí tổn thương tin thần và nói xin lỗi cậu ấy, việc này tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu.”
Nói xong hắn liền ngắt điện thoại, vẻ mặt của chủ nhân nhà họ Khuất ở bên kia điện thoại chết lặng: “Hạ, Hạ Sâm kết hôn khi nào?”
Bên kia, Hạ Quân đưa Dư Dược và Phí Giang về nhà trước, sau đó cùng Bạch Dạ về Hạ gia.
Sau khi Bạch Dạ xuống xe, quay đầu lại nhìn bốn phía: “Hạ Quân, cậu cảm thấy có người vẫn luôn nhìn chằm chằm chúng ta không?”
“Không thấy.” Hạ Quân không cảm thấy xung quanh có người.
“Chẳng lẽ là ảo giác?”
Đột nhiên, một bóng dáng màu trắng chui ra từ gầm xe, chạy vào Hạ gia với tốc độ nhanh nhất.
Hạ Quân cùng Bạch Dạ sửng sốt: “Đó là thứ gì?”