Saniwa đã đến Honmaru được ba ngày, nhưng ngoài Kashuu Kiyomitsu, Yamanbagiri Kunihiro và Gokotai ra thì không có thêm một thanh đao nào mới cả. Kashuu Kiyomitsu đã từng thử hỏi Saniwa có muốn rèn đao hay không, đáng tiếc Saniwa không muốn rèn, cũng chẳng có ý định rèn thử.
"Ta không có hứng thú với giấy trắng." Saniwa nói như vậy, nhưng ba đao kiếm kia lại cho rằng Saniwa vì bọn họ nên mới không rèn đao. Có lẽ ngài sợ bọn họ bất an hoặc không quên với đồng bạn mới, vì dù sao cả ba đều là đao kiếm secondhand đã có một đời chủ, nếu như gặp phải đao kiếm mới, dù ít dù nhiều cũng sẽ hơi xấu hổ.
Bọn họ vừa vui vẻ vì điều này, cũng lo lắng cho tình hình của Honmaru.
Đao kiếm của nơi này chỉ có ba thanh, còn chưa đủ để lập thành một đội nữa, mà bọn họ cũng chẳng có thời gian để đi xuất trận hay viễn chinh, mấy ngày nay chỉ xoay quanh Saniwa và làm một số việc vặt trong Honmaru.
"Như thế này không ổn." Kashuu Kiyomitsu ngồi ở trên hành lang, nhìn khung cảnh bình yên của Honmaru, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng. "Đao kiếm quá ít, việc xuất trận và viễn chinh bị ảnh hưởng, không thể kiếm tiền cũng không thể nhặt tài nguyên, số tiền mà chủ nhân kiếm được rồi cũng có ngày hết, chẳng lẽ lại để chủ nhân đi bán linh lực lần nữa sao?"
Mặc dù để chủ nhân đi bán linh lực sẽ giúp đỡ những đồng bạn ngoài kia, nhưng so với đồng bạn, sức khỏe của Saniwa mới là thứ hắn quan tâm nhất.
Yamanbagiri Kunihiro gật đầu, sau đó đứng dậy, nghiêm túc nói: "Chúng ta cần phải nói chuyện với chủ nhân."
Chủ nhân nghĩ cho tâm trạng của bọn họ, bọn họ rất cảm kích, nhưng nếu nó làm ảnh hưởng đến chủ nhân thì hắn sẽ không tha thứ cho bản thân.
Cho nên, hôm nay hắn nhất định phải giải quyết vấn đề này.
Thấy Yamanbagiri Kunihiro hừng hực khí thế đi đến chỗ phòng của Saniwa, Gokotai và Kashuu Kiyomitsu lập tức đuổi theo, nào ngờ vừa mới đi được giữa đường thì chuông gió vang lên, báo hiệu bên ngoài có người đến.
"Ai vậy nhỉ?"
Honmaru đánh số 189 đã bị bỏ hoang từ lâu, không ai biết địa chỉ nơi này, sao lại có người đến được chứ?
Kashuu Kiyomitsu dâng lên cảnh giác, nhìn Yamanbagiri Kunihiro và Gokotai, hai người đã được giới thiệu qua về thân phận thực sự của Saniwa và tình hình Honmaru, tất nhiên cũng nghĩ đến vấn đề này. Bọn họ thay đổi đường đi, chạy về phía cổng lớn.
Kashuu Kiyomitsu ra hiệu để mình mở cửa, sau đó cầm lấy bản thể đi tới trước cổng, hé cửa ra, chỉ để lộ một phần khuôn mặt.
"Ai đấy?" Hắn hỏi.
Ngoài cửa vang lên âm thanh trầm thấp của đàn ông, người kia nói: "Chúng ta là nhân viên của chính phủ Thời Gian, đến đây để kí khế ước với Saniwa của Honmaru đánh số 189, xin hãy mở cửa."
Kashuu Kiyomitsu đưa ngón tay làm vài kí hiệu, Gokotai hiểu ý chạy nhanh rời đi báo cho Saniwa biết.
"Xin hãy đợi một lát, để ta hỏi ý kiến của chủ nhân đã." Kashuu Kiyomitsu đáp, giả vờ đóng cửa lại, thực chất vẫn để hé ra một phần nhỏ, đủ để nghe ngóng được động tĩnh bên ngoài.
Bên ngoài có ba người và một Konnosuke, bọn họ không hề biết Kashuu Kiyomitsu và Yamanbagiri Kunihiro đang nghe lén ở sau cửa, cho nên nói chuyện rất thoải mái.
"Nghe bảo vị Saniwa này có rất nhiều koban, lượng tiền này được đổi từ chợ đen. Số tiền lớn như vậy thì lượng linh lực mà người này bán cũng không ít."
"Phía trên thực sự muốn đưa hai thanh đao kia cho người này hả? Lỡ như đối phương là một vị Saniwa mạnh mẽ thì sao, làm thế chẳng khác nào dùng vàng chèn giấy cả, hơn nữa ám đọa cũng dễ lây lan ngược cho Saniwa, đến khi đó..."
"Đừng quản đối phương mạnh hay không, giá trị của hai thanh đao này còn lớn hơn cả Saniwa cấp A nữa, bọn họ là hai thanh đao duy nhất liên kết với bổn linh, không thể để họ hoàn toàn ám đọa được, càng không được để họ chết, nếu không bên phía bổn linh sẽ xảy ra chuyện."
"Nhưng lỡ như người này là Saniwa cấp S thì sao..." Giọng nữ nhút nhát nói, ngay lập tức bị người bên cạnh bác bỏ: "Làm gì có chuyện lỡ như nhiều thế, cô tưởng Saniwa cấp S là rau cải hả, đi đâu cũng gặp?"
"Nhưng..."
"Im miệng, việc quan trọng bây giờ là cứu lấy bổn linh, hiểu không?"
Bên ngoài bắt đầu cãi nhau kịch liệt, Kashuu Kiyomitsu thấp giọng nói vài câu với Yamanbagiri, sau đó chạy về phía phòng của Saniwa nhà mình, hắn cần phải báo cho chủ nhân biết chuyện này.
Chính phủ lại dám mang theo hai thanh đao ám đọa đến nơi này, còn muốn lợi dụng chủ nhân nhà hắn áp chế ám đọa. Mặc dù người kia chỉ nói rằng dễ lây lan ngược cho Saniwa chứ không chắc chắn, nhưng chỉ cần câu kia thôi đã khiến hắn chán ghét đám người này rồi!
Không thể để chủ nhân mắc mưu được!
Kashuu Kiyomitsu vừa chạy được nửa đường thì đã thấy Saniwa và Gokotai chậm rãi đi đến. Hai bên chạm mặt nhau, Kashuu Kiyomitsu lập tức hô lên: "Chủ nhân!"
Saniwa ngáp một cái, trên mặt vẫn mang theo vẻ ngái ngủ, phần tóc mái rơi rụng trên trán, bỗng nhiên khiến khuôn mặt bình thường kia gợi cảm khác lạ. Đặc biệt là Saniwa còn mặc bộ áo tắm rộng thùng thình, chỉ thắt nhẹ ở phần eo, vạt áo tản ra, để lộ phần cơ ngực và cơ bụng săn chắc.
Kashuu Kiyomitsu cúi đầu xuống, hóa ra chủ nhân có sáu múi sao, không ngờ đấy... Không không! Bây giờ không phải lúc nghĩ đến mấy chuyện này!
Kashuu Kiyomitsu lắc đầu, ném toàn bộ suy nghĩ bậy bạ ra ngoài, sau đó nhanh chóng nói hết những chuyện nghe được ở ngoài kia cho Saniwa.
"Ám đọa sao..." Saniwa xoa cằm, bỗng nhớ đến khí ám đọa màu đen ở trên người vị Souza Samonji kia. Hương vị không tệ, có điều hơn nhạt nhẽo, nếu như có nhiều chút thì tốt rồi...
"Chủ nhân!" Nhận ra chủ nhân nhà mình lại nghĩ lung tung, Kashuu Kiyomitsu vừa tức vừa lo: "Ngài tuyệt đối không được đồng ý! Bọn họ chỉ muốn ngài làm kẻ chết thay thôi!"
"Rồi rồi rồi, Kiyomitsu cứ yên tâm." Thấy thiếu niên lo lắng như vậy, Saniwa vội an ủi, đưa tay xoa đầu hắn: "Chủ nhân của ngươi rất mạnh." Chút ám đọa kia còn chẳng đủ hắn nhét kẽ răng nữa.
Xoa đầu Kashuu Kiyomitsu xong, Saniwa cũng không quên xoa đầu Gokotai.
Kashuu Kiyomitsu khuyên mãi không được, chỉ đành chạy theo Saniwa ra ngoài. Gokotai thấy bộ dạng kia của hắn, nhỏ giọng nói: "Kashuu san, có lẽ chúng ta nên tin tưởng chủ nhân."
"Ta biết." Kashuu Kiyomitsu cào tóc, rối rắm nói: "Nhưng tin tưởng là một chuyện, trong lòng vẫn sẽ lo lắng."
Chủ nhân có mạnh đến mấy cũng chỉ là nhân loại, mà ám đọa lại không thể nghịch chuyển, nếu như không cẩn thận bị dính lên thì cơ thể kia có khỏe đến cỡ nào cũng sẽ bị ăn mòn.
Nghĩ đến tình cảnh hiện tại đều do chính phủ Thời Gian ban tặng, trong mắt Kashuu Kiyomitsu lóe lên sát ý, chưa bao giờ chán ghét tổ chức này như vậy.
Nếu như chủ nhân có chuyện gì...
Không, chủ nhân nhà hắn tất nhiên sẽ không có chuyện gì rồi!
Saniwa đi vào trong phòng họp lớn, ngồi chờ mấy vị khách không mời mà đến kia. Đợi khi người của chính phủ Thời Gian đi theo Yamanbagiri vào phòng thì Saniwa đã buồn ngủ tới mức ngáp lên ngáp xuống.
Thấy Saniwa của Honmaru đánh số 189 là một người đàn ông có dung mạo bình thường, linh lực lộ ra cũng không nhiều, trong mắt người đàn ông trung niên đi đầu lóe lên tia khinh thường, lại nhanh chóng áp xuống, nghiêm túc nói: "Lần này chúng ta không xin phép mà đã đến, mong vị Saniwa này thứ lỗi."
Saniwa không đáp, khiến không khí trong phòng trở nên tẻ nhạt.
Người đàn ông trung niên kia hơi tức giận, lại không thể trở mặt được. Hắn ta ngồi xuống, đưa ra một tờ hợp đồng khế ước giữa Saniwa và chính phủ Thời Gian, bên trên ghi rõ đây là hợp đồng của Saniwa cấp A.
"Bởi vì ngài là Saniwa phi chính thức chưa kí kết hợp đồng với chính phủ, cho nên hôm nay chúng ta đến đây để bổ sung khế ước, ngoài ra chính phủ còn phân phát hai thanh đao có cấp bậc cao đến cho ngài."
Vừa vào chính phủ đã được kí khế ước cấp A, lại còn được tặng hai thanh đao cấp cao, nếu là người khác thì đã vui sướиɠ kí ngay rồi, nhưng Saniwa biết rõ ý đồ của bọn họ, cho nên chỉ cầm khế ước lên đọc, không bày tỏ ý kiến gì khác.
Nữ Saniwa ngồi bên cạnh thấy tình hình hơi gay gắt, lập tức nhẹ giọng điều giải: "Tuy nhiên vì hai thanh đao này có chút vấn đề, cho nên chính phủ cũng sẽ đưa ra bồi thường."
Nghe cô nói thế, Saniwa lúc này mới ngẩng đầu lên, nhướn mày hỏi: "Có chút vấn đề? Bồi thường?"
Saniwa trung niên lập tức ra hiệu cho người trẻ tuổi đang cầm hai thanh đao bên cạnh, người này cũng nhanh chóng đặt đao lên bàn, cười nói: "Hai thanh đao này là Shokudaikiri Mitsutada và Higekiri, đều là đao kiếm nổi danh, một thanh trong đó còn là bảo vật của Genji, đã từng chém đứt tay của Ibaraki Douji." Nhìn khuôn mặt có vẻ hứng thú kia của Saniwa, người này ngừng một lát, mới nói tiếp: "Tuy nhiên bọn họ đã bị ám đọa." Sợ Saniwa không nhận lấy hai thanh đao kiếm này, hắn lại nhanh chóng giải thích: "Tuy nhiên ngài không cần phải lo lắng, bọn họ đều được làm phép xong, ám đọa cũng đã bị áp chế, hiện tại không khác gì đao kiếm bình thường cả, mà cấp bậc và sức mạnh lại còn mạnh hơn. Có điều chính phủ biết ngài chịu thiệt thòi, cho nên sẽ tặng ngài một năm tiền lương và một số tài nguyên, xem như đền bù."
Kashuu Kiyomitsu, Yamanbagiri Kunihiro đã biết kế hoạch của bọn họ, trong lòng tức giận, lại không dám biểu lộ quá rõ, chỉ có thể cúi đầu siết chặt bản thể.
Bọn họ dám... Bọn họ lại dám đưa đao kiếm đã ám đọa đến cho chủ nhân!
Nghe được là một chuyện, đến khi chuyện xảy ra là một chuyện, cơn phẫn nộ trong lòng mấy đao kiếm còn cao hơn trước, thậm chí giận cá chém thớt cả hai thanh đao mới ở trên bàn kia.
Saniwa cảm nhận được cơn giận bùng nổ ở trong lòng, bất đắc dĩ gõ gõ mặt bàn, muốn ba người này bình tĩnh một chút.
"Chỉ thế thôi đúng không?" Saniwa hỏi, ngón tay xẹt qua khế ước trong tay, đưa linh lực của mình vào, sau đó đưa cho nữ Saniwa kia, nhanh chóng ra lệnh đuổi khách: "Nếu không còn chuyện gì khác thì mấy người có thể đi về được rồi, hai thanh đao kia cứ để lại."
Bộ dạng không để ai vào mắt kia của hắn thực sự khiến người khác phản cảm, đặc biệt là Saniwa trung niên kia, nhưng mà bọn họ có ý đồ với nơi này, không tiện nổi giận, cuối cùng chỉ có thể gật đầu rời khỏi.
Kashuu Kiyomitsu đưa bọn họ ra cổng, đợi người cuối cùng rời khỏi thì đóng cửa ngay lập tức, âm thanh chấn động kia khiến ba nhân loại bên ngoài giật cả mình.
"Cái Honmaru chết tiệt này!" Saniwa trung niên phẫn nộ đá cổng, đáng tiếc kết giới đã đóng lại, hắn ta có muốn làm gì cũng không được.
__________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Có người đoán đúng rồi, đao kiếm ám đọa xuất hiện là Shokudaikiri, có điều người mở tẩm đương phiên là Higekiri nhé :3