Sổ Tay Thu Thập Đao Nam Của Saniwa

Chương 5: Vạn Phòng

Yasusada giống như một ngọn đá rơi xuống hồ nước, khiến mọi người xung quanh xao động.

Có trường hợp thành công thứ nhất thì sẽ có trường hợp thứ hai. Bắt đầu có người tiến lên muốn mua thử.

Người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư...

Bọn họ tự động xếp thành một hàng dài, có người lựa chọn chữa trị, Saniwa không nói một lời liền chữa lành cho người đó. Có người muốn mua linh lực kết tinh giùm đồng bạn, thậm chí mua với số lượng khá lớn, Saniwa cũng không hỏi nhiều.

"Ngài không muốn hỏi gì sao?" Vị Souza Samonji mua số lượng lớn kia nhận lấy linh lực kết tinh, không nhịn được hỏi vị Saniwa đang ngồi ở kia, trong mắt chứa đầy u sầu.

Saniwa liếc hắn một cái, đáp: "Nếu ngươi không đi thì tình trạng của vị đồng bạn kia sẽ tệ hơn đấy."

Souza Samonji không hỏi vì sao hắn biết, chỉ khom lưng biểu đạt sự biết ơn của mình, sau đó quay người rời khỏi.

Hắn không biết là trên ngón tay Saniwa xuất hiện một sợi dây linh lực màu đen, mà đầu ngọn dây lại ở trên người hắn. Đợi hút xong linh lực ám đọa trên người đao kiếm tóc hồng kia, sợi dây linh lực đen trên tay Saniwa cũng biết mất, trong quá trình đó không ai nhận ra điều gì không ổn cả.

Đao kiếm ở chợ đen khá nhiều, cũng chưa phải toàn bộ, bởi vì có nhiều người chỉ xem nơi này là một trạm trung chuyển để mua sắm, sau đó sẽ rời đi. Nhưng mà chỉ riêng thế này thôi cũng mất cả một buổi sáng mới bán xong, hơn nữa Saniwa còn phải bổ sung hai rổ linh lực kết tinh nữa mới đủ.

Những đao kiếm đã mua được linh lực đều ăn ý đứng ở cách đó không xa, chỉ có một số người rời đi để cứu chữa cho đồng bạn. Yasusada và Kashuu cũng không đi, bọn họ vẫn đứng canh chừng từ đầu đến cuối, nếu như có đao kiếm kích động muốn làm chuyện tổn thương Saniwa thì bọn họ sẽ đứng ra cản lại. May mắn là không có đao kiếm nào mất lí trí như vậy cả, dù có người không thích Saniwa thì cũng không vô liêm sỉ tới mức muốn động thủ với người đang giúp đỡ bọn họ.

Đợi vị đao kiếm cuối cùng mua được linh lực kết tinh, chuyện mua bán ngày hôm nay cũng kết thúc.

Saniwa vươn vai, ngáp một cái, hôm nay tiêu hao hơi nhiều linh lực, bây giờ hắn chỉ muốn trở về ngủ một giấc ngay lập tức.

"Thu nhập thế nào?" Saniwa đứng dậy, hỏi Kashuu Kiyomitsu. Nghe được con số mà đối phương báo ra, hắn hài lòng gật đầu, vỗ vai Kashuu Kiyomitsu khen vài câu, khiến Kashuu Kiyomitsu vừa vui vừa ngại ngùng.

Lúc này những đao kiếm xung quanh cũng đi đến trước mặt bọn họ, không hề do dự khom lưng đồng thanh nói: "Cảm tạ ân đức của ngài."

Có lẽ trong bọn họ có người đã từng chịu thương tổn, có người lòng mang hận thù, có người oán hận thế gian, có người căm thù Saniwa, nhưng mà lúc này bọn họ không thể nào phủ nhận hành động của vị Saniwa này được, cho dù hắn có ý đồ nào khác cũng vậy.

Một hành động nhỏ ngày hôm nay của hắn có thể cứu được rất nhiều đao kiếm.

Kashuu Kiyomitsu, Yamanbagiri Kunihiro và Gokotai nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng cảm thấy rất phức tạp.

Bọn họ đã từng như vậy, lẻ loi lưu lạc khắp nơi, không biết khi nào sẽ chết đi. Bọn họ cũng từng mong có người sẽ cứu vớt bọn họ, mong rằng một ngày nào sẽ gặp được một vị chủ nhân yêu thương bọn họ.

Mong ước xa vời trước kia đã trở thành hiện thực.

Kashuu Kiyomitsu rời khỏi chợ đen, nhưng trong đầu vẫn nhớ mãi cảnh tượng kia, suy nghĩ chú tâm tới mức Saniwa dừng lại cũng không biết. Cho nên lúc hắn đập đầu vào lòng Saniwa, trên trán bị người búng một cái vẫn còn ngây người, chưa hiểu chuyện gì vừa diễn ra.

"Suy nghĩ chuyện gì vậy?" Saniwa hỏi.

Bọn họ đứng ở bên cạnh một cửa hàng, Gokotai và Yamanbagiri đã đi vào mua sắm một ít đồ đạc cần thiết, chỉ còn hai người bọn họ đứng chờ ở ngoài.

Kashuu Kiyomitsu đưa tay sờ trán, buột miệng nói thẳng: "Ngài không cần phải làm như vậy."

"Hửm?" Saniwa nhướn mày, hỏi lại: "Làm cái gì?"

"Chuyện ở chợ đen, ngài không cần phải giúp bọn họ như vậy." Mặc dù Kashuu Kiyomitsu rất biết ơn Saniwa, nhưng nếu như việc giúp đồng bạn sẽ ảnh hưởng đến thân thể của chủ nhân thì hắn thà rằng ngài ấy không giúp còn hơn.

Lượng linh lực tiêu hao nhiều như vậy rất dễ dàng tổn hại đến tuổi thọ.

Saniwa cảm nhận được lo lắng của Kashuu Kiyomitsu, khóe môi cong lên, đưa tay xoa đầu hắn: "Không cần lo lắng cho ta, chỉ chút linh lực đó thôi, còn chưa đến một nửa linh lực trong người ta nữa."

Hơn nữa hắn cũng không phải thánh mẫu.

Đao kiếm ở chợ đen nhiều như vậy, bọn họ thường sẽ phân bố ở khắp mọi nơi, mạng lưới thông tin cũng rộng hơn nhiều. Dùng một chút linh lực để thu mua được mạng lưới đó, hắn chỉ lời chứ không lỗ.

Nhưng mà Kashuu Kiyomitsu không biết, còn tưởng rằng Saniwa đang an ủi mình, hắn vừa cảm động vừa lo lắng.

Saniwa tốt bụng lại dễ bị lừa như vậy, không được, hắn phải bảo vệ chủ công thật tốt!

Kashuu Kiyomitsu thầm nghĩ, lại không nhịn được lén lút cọ đầu vào lòng bàn tay của Saniwa. Saniwa cũng không để ý, xoa đầu hắn vài cái, đợi hai người Yamanbagiri và Gokotai đi ra thì bọn họ mới bắt đầu lữ trình ở Vạn Phòng.

Đồ đạc cần mua quá nhiều, chăn ga gối đệm chỉ là một phần nhỏ trong đó, những vật dụng khác đều cần được bổ sung, ngay cả nguyên liệu nấu ăn cũng vậy. Hơn nữa Saniwa chú ý đến một vị Kashuu Kiyomitsu khác đang ôm tay Saniwa nhà mình làm nũng muốn mua sơn móng tay, lại nghĩ đến đôi tay đã bị phai màu sơn kia của Kashuu Kiyomitsu, không chút do dự kéo ba đao nam đi vào trong tiệm.

"Chủ nhân?" Kashuu Kiyomitsu ngây người, không hề phản kháng bị Saniwa kéo đến trước gian hàng đồ trang điểm, bên trên có một dãy toàn là sơn móng tay, màu sắc kiểu dáng đều đánh trúng yêu thích của hắn. Nhưng Kashuu Kiyomitsu dù thích cũng không muốn nói ra, sợ bản thân cậy sủng mà kiêu.

Nơi này cũng đứng vài vị Kashuu Kiyomitsu khác, còn có vài vị Midare Toushirou. Bộ dạng đáng yêu kia khiến Saniwa liếc mắt vài lần.

Không phải Kashuu bảo rằng đao kiếm chỉ có nam thôi hả, sao lại có cả con gái thế này?

Dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, Midare Toushirou đứng ở gần đó mỉm cười đưa tay cầm mép váy, làm ra hành động muốn vén váy lên: "Vị Saniwa này muốn cùng Midare làm loạn sao?"

Hắn không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng Saniwa đã biết ngay đây là nam giả nữ.

Không trách hắn được, hắn đã du lịch thời không quá lâu, nhìn thấy được nhiều người, trong đó nam giả nữ cũng thấy không ít.

Gokotai đứng bên cạnh Saniwa nghe thế thì đỏ mặt, ngại ngùng nắm lấy tay Saniwa, xin lỗi thay anh em nhà mình: "Chủ nhân, tính tình của Midare là như vậy, không cố ý hay gì đâu, ngài đừng hiểu nhầm!"

Saniwa đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Gokotai, ý bảo bản thân không tức giận, cho nên không cần phải lo sợ như vậy.

Hắn quay người, thấy Kashuu Kiyomitsu vẫn đang rối rắm không biết có nên mua hay không, trong lòng không ngừng truyền đến cảm xúc lên xuống của đối phương.

"Chưa chọn được sao?" Saniwa hỏi.

Kashuu Kiyomitsu mím môi, trong mắt toát ra vẻ không tha, nhưng cuối cũng vẫn chỉ lấy một lọ, nói: "Ta lấy cái này là được."

Saniwa gật đầu, lại quay sang nói với nhân viên bán hàng: "Mỗi loại một lọ."

Nhân viên tưởng rằng mình nghe nhầm: "Làm phiền quý khách, ngài có thể nhắc lại được không?" Sơn móng tay có rất nhiều loại, hơn nữa giá cả khác nhau, có một số loại đắt đỏ vô cùng.

Mỗi loại một lọ?

Khuôn mặt này chưa thấy qua, là Saniwa mới nhậm chức sao?

Lại còn là phú ông nữa!

Saniwa kiên nhẫn nói: "Mỗi loại một lọ." Nhưng ngẫm lại, hắn nhanh chóng đổi ý: "Không, vẫn nên lấy mỗi loại hai lọ đi."

Nhân viên mỉm cười, nụ cười có hơi cứng đờ, nhưng ngẫm lại số tiền được trích hoa hồng qua đơn hàng này, cô lại thấy vui vẻ, lập tức gật đầu đóng gói.

Mấy vị đao kiếm ở gần đó nghe mà hâm mộ không thôi, dùng đôi mắt hâm mộ ghen tị nhìn về phía Kashuu Kiyomitsu. Mà Kashuu Kiyomitsu chỉ có thể cứng đờ nhìn nhân viên đóng gói một đống sơn móng tay, lại nhìn Saniwa lấy tiền từ Yamanbagiri. Nhìn số koban được lấy ra, trong lòng hắn lại rỉ máu vì tiếc tiền.

Nhưng mà...

Đây là cảm giác được sủng ái sao?

Thật hạnh phúc.

Chưa hết, sau khi lấy đồ xong, Saniwa lại hỏi nhân viên bán hàng vài câu, sau đó kéo Yamanbagri đang phản kháng tới một gian hàng khác, lại càn quét một đống đồ, mua cho Yamambagiri một loạt chăn đủ kiểu dáng, mua cho Gokotai một thùng đồ chơi và đồ trang điểm cho hổ mới vừa lòng rời khỏi cửa hàng.

Gokotai vui vẻ ôm lấy hổ con của mình, mà Yamanbagiri đã xấu hổ tới mức không dám ngước mặt lên.

Chờ bọn họ càn quét xong Vạn Phòng, truyền thuyết về vị Saniwa mới nhậm chức tiêu tiền như rác nào đó cũng lan khắp diễn đàn, ai nhìn cũng thấy hâm mộ.

Cùng lúc đó, một phần tài liệu về Saniwa cũng được đưa đến chính phủ Thời Gian.

--------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Chuẩn bị kết thúc nội dung hàng ngày, bắt đầu bước vào cốt truyện drama.

Một thanh đao kiếm ám đọa sắp lên sàn, cũng là nhân tố mở ra tẩm đương phiên, đố mọi người đó là ai?