Ngày 14 tháng 2 năm 2010, cơ hội đến.
Trần Tuế bỗng nhiên xuất hiện ở quán bar làm Dao Dao vui như được mùa: “BOSS! Anh đến đây để trải qua Lễ Tình Nhân với em đúng không?”
Đương nhiên Dao Dao mơ tưởng quá rồi, Trần Tuế chỉ đến đây xử lí tài vụ như thường ngày mà thôi. Sau khi gã xong chuyện chuẩn bị rời đi, bỗng quay đầu phất tay với tôi: “Tiểu Bắc, cậu biết lái xe không?”
“Biết.” Tôi nói.
“Rất tốt, đi theo tôi.” Gã híp mắt cười với tôi, sau đó nói với bảo tiêu đứng sau lưng: “Từ giờ các cậu có thể nghĩ ngơi, tất cả về với vợ đi.”
“Nhưng mà BOSS…” Bọn bảo tiêu không yên tâm.
Trần Tuế đặt tay lên vai tôi: “Không sao, có Tiểu Bắc bên cạnh tôi rồi.”
Trời cũng giúp tôi.
Chỉ cần tôi chở gã lao xuống cầu, gã sẽ chết.
Đồng vui quy tận cũng không tệ.
Sau ngồi vào BMW của gã, tôi nhìn thấy phía sau xe toàn là hoa hồng đỏ.
“Tặng cho bạn gái.” Gã ngồi bên cạnh ghế lái, giải thích.
“Ồ.” Tôi nói.
Tặng ai cũng không quan trọng, dù sao gã cũng sắp chết thôi.
“Đến Nam Sơn.” Gã nói tiếp.
“Nam Sơn?” Tôi ngạc nhiên: “Đó không phải Mộ viên lớn nhất thành phố sao?”
Trần Tuế mỉm cười đắng chát: “Bạn gái tôi qua đời vào ngày này năm trước.”
“Đúng là làm người ta đau buồn.” Tôi bình tĩnh.
“Tôi không muốn để các bảo tiêu thấy ông chủ bọn họ vì tình mà đau thương nên mới để cậu đến, không sao chứ?”
“Vô cùng vui lòng.”
Hoa hồng đỏ là loài hoa bạn gái tôi thích nhất, hoặc nên tôi là loài hoa tất cả phụ nữ trên đời thích nhất.
Tất cả phụ nữ trên đời này.
Không nghĩ tới tiểu tử Trần Tuế này còn nhớ đến ả bạn gái bị tôi tự tay gϊếŧ chết. Một năm sau còn đến tảo mộ cho cô nàng.
Bạn gái chết xem như cũng đáng giá.
Tôi quyết định thăm mộ ả đàn bà kia trước, trên đường về rồi gϊếŧ gã sau.
Đây cũng là quyết định hối hận nhất trong đời tôi.
Chúng tôi bị tập kích ở Nam Sơn.
Trần Tuế ôm hoa hồng đi phía trước, tôi theo sau, còn chưa đến mộ ả đàn bà đó thì đã nghe thấy tiếng súng.
Bọn họ bắn trúng hoa hồng trong ngực Trần Tuế, cánh hoa bay lả tả xung quanh làm người ta hoa mắt.
Một giây sau Trần Tuế nhào về phía tôi, ôm tôi lăn ra sau một ngôi mộ né tránh.
“Là kẻ thù của tôi,” Trần Tuế tỉnh bơ móc súng từ trong ngực ra, nhìn tôi nói: “Cậu ở lại đây đừng đi đâu hết. Yên tâm, không sao đâu.”
Tôi rất hi vọng gã bị bắn chết, thế thì bớt chuyện cho tôi rồi.
Kẻ thù của Trần Tuế như biết trước hôm nay gã khổng mang bảo tiêu bên người, từ từ đi đến, tôi liếc mắt nhìn có khoảng hai mươi mấy người.
Lần này gã chết chắc, tôi cũng sẽ chết.
Chuẩn bị bấy lâu, cuối cùng tôi lại mất mạng dưới súng của một đám người xa lạ.
“Là lỗi của tôi, tôi không nên kéo cậu theo.” Trần Tuế chắn trước người tôi, cô độc đối mặt với họng súng của kẻ thù, “Chỉ là không sao đâu, tôi sẽ không để cậu chết.”
Bạn gái từng nói với tôi, đi chung với gã, ả ta cảm nhận được sự bảo vệ.
Ngớ ngẩn.
Sống chết ngay trước mắt, tôi lại muốn cười lạnh.
Chúng tôi thoát được như kỳ tích, Trần Tuế mạnh hơn tôi nghĩ nhiều, chỉ dựa vào một cây súng lục đã mang tôi thoát khỏi mưa đạn của kẻ thù. Chẳng qua gã không tránh khỏi trúng một phát đạn trên vai, máu tươi ngay lập tức thấm ướt âu phục.
Tay tôi bận rộn khởi động xe, sắc mặt Trần Tuế trắng bệch ngồi bên cạnh che vết thương.
Máu tươi từ trên vai gã chảy xuống ghế.
Nếu như hiện tại tôi cướp súng của gã, chắn chắc gã sẽ không có sức để phản kháng.
“Tiểu Bắc.” Đột nhiên Trần Tuế lên tiếng làm tôi giật cả mình, cho là tâm tư của mình bị phát hiện.
“Sao, sao thế?”
“Tôi có hơi mệt.” Gã nói xong ngã người tựa lên vai tôi, tay tôi lắc một cái, thắng gấp xém chút đυ.ng vào cây xanh bên đường.
Trần Tuế nhắm chặt hai mắt, tựa như đang ngủ.
Trời cũng giúp tôi.
Tôi đánh tay lái bằng một tay, tay còn lại cẩn thận lấy súng trong ngực gã, ngay lúc đầu ngón tay tôi sắp chạm đến thân súng, Trần Tuế đột nhiên giơ tay lên, đặt nhẹ lên mu bàn tay tôi.
Tay gã vô cùng lạnh.
Chỉ cần tôi dùng sức đoạt lấy cây súng kia, chắc chắn sẽ có phần thắng.
Nhưng thần xui quỷ khiến, tôi dừng lại, rồi nhẹ nhàng nắm lấy gã.
Gã cứu tôi một mạng, tôi cũng tha gã một mạng, hòa nhau.
Lần sau tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho gã.
Từ hồi năm ngoái bị bạn gái đá, lâu rồi tôi không chạm đến phụ nữ.
Ngày nào cũng suy nghĩ nên gϊếŧ chết Trần Tuế thế nào, hao phí quá nhiều tế bào não, hiện tại lại không dư sức mà đi tìm nữa.
Điều này không có nghĩa là tôi không có du͙© vọиɠ.
Hôm đó tôi rửa ly quét rác như thường ngày, lúc đi qua phòng Trần Tuế đột nhiên nghe thấy tiếng rên kì quái truyền từ trong ra.
Tôi khép hờ mắt nhìn qua khe cửa thì trông thấy Dao Dao quần áo không chỉnh tề đang quỳ gối trên sàn nhà khẩu giao cho Trần Tuế.
Trần Tuế lười biếng ngồi trên ghế, gã tựa đầu ra sau, híp mắt lại, hai cánh môi hơi mở ra, nhìn còn gợi cảm hơn Dao Dao đang ra sức dưới người hắn.
Thân dưới của tôi có phản ứng.
Du͙© vọиɠ nóng bỏng lan khắp người tôi, tôi không kìm nén được mà nắm lấy thân dưới của mình qua lớp quần, nhẹ nhàng cọ xát.
Lúc ngẩng đầu lên nhìn Trần Tuế thì phát hiện gã cũng đang nhìn tôi.
Chúng tôi cách khe hở của cánh cửa chăm chú nhìn nhau, gã cong môi mỉm cười với tôi, nụ cười của gã thành công làm du͙© vọиɠ trong cơ thể tôi phát nổ.
Lúc đi đổi đồ lót bị ướt, tôi bỗng có một ý nghĩ.
Tôi sớm đã được nghe nói về tính hướng của Trần Tuế, gã ăn cả nam nữ, sinh hoạt cá nhân vô cùng thối nát, gần như đêm nào cũng mang một cô gái hay chàng trai xinh đẹp về chung cư.
Tôi nhìn chăm chú vào gương mặt sau khi đã được phẫu thuật của mình.
Không tính là xinh đẹp nhưng cũng đủ thanh tú.
Mà theo phản ứng của Trần Tuế, gã không chán ghét tôi.
Đã như vậy, tại sao tôi lại không lợi dụng điều này để đến gần gã?
Đàn ông yếu nhất là khi nào?
Đương nhiên là lúc lên giường.
Khi gã chìm đắm trong rung động của xá© ŧᏂịŧ, híp mặt thấp giọng thở dốc, tôi sẽ lấy cây dao giấu dưới gối đâm vào gáy gã, mùi máu và tϊиɧ ɖϊ©h͙ dung hợp lại lan ra khắp phòng, đó là hương vị tuyệt vời nhất thế gian.
Càng nghĩ càng hưng phấn, thân dưới của tôi lại có phản ứng.
Tựa như ông trời cũng giúp tôi, vài ngày sau là ngày xum tụ của nhân viên quán bar. Trần Tuế không lộ diện mấy năm qua cũng có tham gia.
Vị trí của tôi cách Trần Tuế rất xa, tôi vừa uống rượu vừa nghĩ làm sao để đến gần Trần Tuế. Không nghĩ tới Trần Tuế lại chủ động giơ ly lên với tôi, đôi mắt màu nâu chăm chú nhìn tôi: “Tiểu Bắc, hôm đó ở Nam Sơn, nếu cậu không lái xe đưa tôi đến bệnh viện kịp thời, nói không chừng tôi đã sớm chết rồi. Cho nên cảm ơn cậu.”
Tôi khiêm tốn lễ phép nói: “Rõ ràng là ông chủ đã cứu tôi trước, tôi mới là người nên cảm ơn.”
Cảm ơn mày dụ dỗ bạn gái tao.
Cảm ơn mày thúc đẩy tao gϊếŧ bạn gái.
Cảm ơn mày làm tao vứt bỏ thân phận, thay hình đổi dạng, chạy trốn đến tận bây giờ.
Cảm ơn mày, đã cho tao cơ hội để tao gϊếŧ mày.
Tôi nâng ly rượu ngồi xuống bên người Trần Tuế, cụng ly với gã rồi uống cạn, khóe mắt thoáng nhìn Trần Tuế như có điều dò xét tôi. Tôi giả vờ hơi say, cố ý dựa lên người gã. Gã cũng tùy ý đưa tay ôm eo tôi, thấp giọng nói bên tai tôi: “Say thì đừng uống nữa.”
“Tôi không say.” Tôi ngửa đầu thổi hơi với Trần Tuế, hơi thở của tôi phun lên cổ hắn, chắc hẳn rất ngứa nhỉ.
Trần Tuế nhìn tôi chăm chú, trong đôi mắt là du͙© vọиɠ sâu không thấy đáy.
Sau khi kết thúc, quả nhiên Trần Tuế mang tôi về chung cư.
Lần này tôi không mang theo dao.
Nóng vội quá ngược lại sẽ thất bại, tôi cần rèn luyện nhiều với gã, để gã không còn cảnh giác tôi nữa mới có thể ra tay thành công.
Chung cư Trần Tuế rất sạch sẽ, cũng rất lớn. Phòng ngủ lớn đến nổi bốn người cũng không nằm hết.
Hiện tại tôi đang nằm trên giường có dính mùi của Trần Tuế, bị gã ôm vào ngực môi lưỡi tương giao.
“Lúc trước từng làm với đàn ông chưa?” Trần Tuế quan tâm hỏi.
Tôi lắc đầu.
“Vậy thì tốt, tôi sẽ nhẹ nhàng.” Trần Tuế nheo mắt cười, tựa hồ rất hài lòng với câu trả lời của tôi.
Gã thật sự rất dịu dàng.
Dịu dàng như đang đối xử với người yêu nhiều năm.
Lúc gã làm với bạn gái tôi, đại khái cũng như thế nhỉ?
Dù là ai khi được đối xử dịu dàng như vậy, đáy lòng sẽ dâng lên tình ý, huống chi là ả bạn gái không có một chút chống cự nào, ham mê vẻ bề ngoài của tôi.
Sau khi hai người chúng tôi cùng nhau đạt đến cao trào, Trần Tuế ôm tôi vào lòng, khẽ vuốt ve mặt tôi, thấp giọng nói: “Tôi vẫn thích gương mặt trước kia của em hơn.”
Mùi tìиɧ ɖu͙© khắp phòng tức khắc tan thành mây khói.
Cơ thể tôi cứng ngắc, hoảng hốt nhìn chằm chằm Trần Tuế.
“Đồ đần.” Trần Tuế cười nhạo, đưa tay nhéo mũi tôi, “Em cho rằng tôi không biết em là ai sao, Tôn Tấn?”
Tôn Tấn là tên thật của tôi, tội phạm gϊếŧ người đang bị cả nước truy nã.
Cơ thể tôi nổi đầy da gà, tự hỏi làm thế nào để thoát khỏi người đàn ông kinh khủng này.
Tôi không có vũ khí, thậm chí không mặc còn quần áo, nếu hiện tại tôi đẩy Trần Tuế chạy ra cửa, không đến hai phút sẽ bị bắt trở lại, coi như tôi may mắn chạy ra cửa được thì hai bảo tiêu giữa cửa cũng sẽ bắt tôi lại. Lùi một vạn bước mà nói, giả sử tôi thành công thoát khỏi hai bảo tiêu trốn xuống lầu, hệ thống nhận dạng vân tay dưới đại sảnh sẽ nhốt tôi tại đấy.
Vốn không hề có phần thắng nào.
Thế là tôi đành phó thác cho trời.
Trần Trần hôn lên lông mày tôi, dịu dàng nói: “Đừng lo lắng, không có gì phải sợ hết.”
Chính xác là không có gì phải sợ, đơn giản là chết thôi.
“Lần đầu tiên gặp em ở quán bar đã trông thấy em rất quen, nhất là khi ánh mắt nhìn tôi, tựa như đã quen tôi lâu rồi, thế là tôi sai bảo tiêu đưa em đến bệnh viện, trên danh nghĩa xem vết thương cho em, thật ra là âm thầm mang máu của em đi xét nghiệm DNA, kết quả quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi.” Lòng bàn tay ấm áp của Trần Tuế chạm vào tấm lưng trần trụi của tôi, chậm rãi trượt xuống bắp đùi: “Chơi một con đàn bà thế mà lại mang đến ân oán tình thù lớn như thế, quả là buồn phiền.”
Lúc Trần Tuế chạm xuống phía dưới tôi lại có phản ứng, gã ngang nhiên nhìn nơi riêng tư của tôi mỉm cười: “Đương nhiên, trong lúc buồn phiền cũng mang đến cho tôi không ít niềm vui. Tôi cố ý hẹn em đi Nam Sơn, cố ý an bài kẻ thù, lại cố ý trúng đạn, có phải em cảm thấy tôi rất nhàm chán không? Không sai, tôi nhàm chán như thế đó. Nhàm đến đến nổi khi nhìn thấy món đồ chơi thú vị sẽ dùng hết thủ đoạn có được nó, trước khi chơi chán tuyệt đối sẽ không buông tay. Lúc em lái xe rất muốn lấy súng trong ngực tôi đúng không? Yên tâm, chỉ cần khi đó ngón tay em chạm đến súng trong ngực tôi thôi, cấp dưới ẩn nấp bốn phía của tôi sẽ đánh chết em.” Trần Tuế lè lưỡi liếʍ vành tai tôi, “Bởi vì em đáng yêu lắm. Đáng yêu đến mức làm tôi nhịn không được muốn đè em dưới người mà ra sức chà đạp em.”
Gã đưa tay chạm lên du͙© vọиɠ đang cương của tôi, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa, tiếp tục nói: “Đêm nay em tự giác đưa đến cửa làm tôi vui lắm đó.”
Tôi rêи ɾỉ dưới sự trêu đùa của gã, nhỏ giọng nói: “Anh muốn làm gì tôi?”
Trần Tuế giả vờ suy nghĩ: “Đúng vậy, nên làm gì em đây, không bằng… phạt em yêu tôi nhỉ.”
Tôi không kịp suy nghĩ đã bị Trần Tuế đè dưới người, gã tiến vào người tôi, tùy ý va chạm, trong cơn mê, tôi nhìn thấy đôi mắt nâu dịu dàng như nước của Trần Tuế.
Tôi sợ vĩnh viễn cũng không đấu lại người đàn ông như ma quỷ này.
Người thúc đẩy tôi gϊếŧ bạn gái, trốn chui trốn nhủi, sau đó làm tôi ý loạn tình mê, không khống chế được du͙© vọиɠ của bản thân.
Đã như vậy, sao không nằm xuống hưởng thụ?
Dù sao cái người gọi là bạn gái đã bị tôi gϊếŧ, chẳng qua cũng chỉ là tiện nhân đã chết.
Lãng phí thanh xuân vì một tiện nhân cũng không đáng lắm?
Trần Tuế thực sự là một người tình tốt, không chỉ có kỹ năng giường chiếu tốt, mà còn biết làm sao để đối phương vui vẻ.
Tôi bỏ công việc ở quán bar, thời gian nửa năm gần như đều ở trong căn hộ của Trần Tuế, như luyến đồng bị nuôi nhốt.
Nhưng cũng tự do.
Mỗi sáng sớm mở mắt là có thể trông thấy gương mặt tươi cười của Trần Tuế, lúc tôi nấu cơm trong phòng bếp, Trần Tuế sẽ ôm tôi từ phía sau, hơi thở phả lên lỗ tai tôi, đến đêm thì cùng nhau tắm rửa, hai tên đàn ông trưởng thành chen chúc trong bồn tắm nhỏ hẹp, dính chặt vào nhau, tựa như một giây sau có thể hòa làm một.
Xá© ŧᏂịŧ va chạm có thể sinh tình yêu không?
Đáp án là ——
Trong một đêm bão tố nào đó, tôi bị Trần Tuế đặt dưới người dịu dàng vuốt ve, vô ý rêи ɾỉ: “Tuế, em yêu anh.”
Giọt mưa rơi lên cửa sổ không ngừng phát ra tiếng.
Trần Tuế cúi người hôn tôi, ý cười bên miệng lan khắp lòng ngực tôi.
Sáng ngày hôm sau khi tỉnh giấc, tôi phát hiện mình đang ở ngục giam.
Tôi mặc áo tù, bị giam bên trong, còn Trần Tuế đang đứng bên ngoài cửa sắt mỉm cười với tôi.
“Cậu rất ngoan.” Trần Tuế cười xán lạn, “Phạt cậu yêu tôi, thế mà lại yêu tôi thật.”
“Thật sự… Không thú vị gì cả.” Trần Tuế thở dài, “Một khi tìm thấy đồ chơi thú vị nào đó, tôi sẽ dùng hết thủ đoạn bắt lấy nó, trước khi chơi chán tuyệt đối sẽ không buông tay. Như vậy đồng nghĩa, một khi chơi chán, tôi sẽ không do dự vứt bỏ.”
“Đúng lúc tôi quen người trong cục cảnh sát nên thuận tiên đưa kết quả xét nghiệm máu lúc trước của cậu qua, tờ báo hôm nay đều đăng, ờ, ‘Người dân nhiệt tình hỗ trợ cảnh sát bắt tội phạm và phá vụ án chưa được giải quyết’, bọn họ rất cảm kích tôi, còn cho phép tôi tới gặp cậu lần cuối.”
“Tử hình rất đau đúng không?” Trần Tuế đến gần tôi, vẻ mặt chờ mong: “Hiện tại cậu đang rất tuyệt vọng?”
Tôi chạm vào gương mặt Trần Tuế qua lớp cửa sắt, nhẹ giọng nói: “Dù cho anh đối xử với em ra sao, em vẫn yêu anh.”
Trần Tuế kinh thường cong môi.
Tô nói tiếp: “Cũng vì quá yêu nên không nhận nổi sự phản bội, yêu đến tình nguyện chết cùng với anh, nên không lâu trước đây em đã đến một phòng khám lậu, tự tay tim độc AIDS vào người.”
“Hôm qua em đi xét nghiệm HIV, kết quả dương tính.”
Tôi cong môi cười với Trần Tuế: “Trời cũng giúp em, nhỉ?”
Vẻ mặt Trần Tuế rất ngạc nhiên, đó là hình ảnh cuối cùng trong trí nhớ tôi.
Thượng Đế đưa chúng ta đến thế giới này để vui chơi đúng không?
Không, là để chúng ta trải nghiệm đau khổ.
Chia xa, phản bội, khinh thường, áp lực, bệnh tật, chết, sau niềm vui ngắn ngủi là nỗi tuyệt vọng vô tận, sau tuyệt vọng sẽ vĩnh viễn không bao giờ có được vui vẻ, chúng ta như một con kiến hôi nhỏ bé yếu ớt, vội vàng đi đến chỉ vì muốn nếm tất cả đau khổ bi thương tuyệt vọng của thế gian, rồi mới cất bước xuống mộ, như thể chưa từng đến thế giới này.
Dù cho đó là quả bom chứa du͙© vọиɠ ngọt ngào, đủ để người ta ý loạn tình mê, rồi khi đốt lửa lên dây nổ, kết quả cuối cùng cũng chỉ có một tiếng ‘bùm’, không còn lại gì cả.
Hoàn