Ngày 14 tháng 02 năm 2009, tôi bị bạn gái quen bốn năm đá.
Lúc ấy cô ta nói với tôi thế này: “Tôi đã sống một cuộc sống tầm thường được hai mươi mấy năm, chưa bao giờ cảm thấy cuộc đời mình có ý nghĩa như hiện tại, chính anh ấy là người đã cho tôi biết thế nào là tình yêu.”
‘Anh ấy’ là dây nổ phá hư tình cảm của hai chúng tôi.
“Tôi đã chán ngáy khi sống chung với anh rồi.” Cô ta nói tiếp.
Tôi vung bàn tay qua: “Con điếm.”
Bạn gái sửng sốt rất lâu mới nhận ra được mình bị đánh, vẻ mặt nhìn tôi vô cùng ngạc nhiên.
Sau đó cô ta chửi ầm lên, vô liêm sỉ, kém cỏi, ẻo lả, bại hoại, cặn bã, từ nào mắng được là cô ta mắng hết.
Tôi bình tĩnh nhìn cô ta chửi, đương lúc cô ta muốn giơ tay đánh trả thì tôi đã bóp cổ cô ta trước. Cô ả liều mạng giãy dụa, vừa đánh vừa đá tôi, nhưng rất nhanh đã không còn sức lực nữa, người mềm nhũn gục xuống.
Mười phút.
Biến một người đang sống thành thi thể lạnh ngắt.
Tôi thật sự quá xúc động, nhưng lại chả có tí hối hận nào cả.
Con điếm lẳиɠ ɭơ này vốn cần được dạy dỗ, tự cho là có vận mệnh của nữ chính, nhưng thật ra chỉ là một diễn viên quần chúng đang giả làm thi thể mà thôi.
Từ ngày đó trở đi, tôi bước lên con đường chạy trốn. Sở dĩ lâu như vậy mà không ai bắt được tôi là có hai nguyên nhân.
Thứ nhất, đồn công an đang bận xử lí thẻ căn cước cho người dân, không rảnh truy bắt tôi.
Thứ hai, tôi phẫu thật thẩm mỹ, ngay cả cha ruột mẹ ruột cũng không nhận ra nổi.
Dùng hết tiền tích góp được biến bản thân thành một người hoàn toàn khác.
Điều đáng vui mừng là gương mặt này đẹp trai hơn trước kia nhiều.
“Thưa ngài, đây là Bloody Mary mà ngài muốn.” Nhân viên phục vụ của quán bar cắt ngang suy nghĩ của ttôi
Tôi nhận ly rượu, ánh mắt dừng lại trên bộ ngực lớn của nhân viên phục vụ, cô ả ngả ngớn cười với tôi một cái rồi lắc mông quay đi.
Mười phút sau.
Nhân viên phục vụ ngực bự dẫn đầu, mấy tên đàn ông vạm vỡ quay quanh tôi.
Em gái ngực bự kích động đến nổi bộ ngực cũng lắc lư: “Không có tiền mà còn tới đây uống rượu? Coi chỗ này của tụi tao là nơi chứa chấp kẻ lang thang à?” Nói xong vung bàn tay tát lên mặt tôi.
Đàn bà đúng là đàn bà mà, đánh người cứ như gãi ngứa. Tôi khinh thường mỉm cười.
Nụ cười này chọc giận mấy tên đàn ông vạm vỡ xung quanh, đầu tiên vung đấm vung lên người tôi, có lẽ là bọn nó ngại đau tay nên đổi thành dùng chân đạp, còn có vài người cầm gậy đánh.
Tôi nằm dưới chân bọn nó, trong lòng thầm đếm bọn họ đã đánh tôi bao nhiêu cái rồi.
Lúc đếm tới một trăm lẻ tám, một giọng nam trầm thấp truyền tới: “Dừng tay.”
Bọn họ lập tức dừng lại, cung kính đứng qua một bên. Em gái ngực bự tức khắc vui vẻ chạy về phía người đang tới, rúc vào trong ngực gã, dịu dàng hỏi: “BOSS! Trước khi đến sao lại không thông báo một tiếng với em vậy?”
Tôi kiềm nén cơn đau từ cơ thể, ngửa mặt nhìn người nọ.
Tuổi tầm hai mươi bảy, hai mươi tám, dáng người thon dài, mặc âu phục hưu nhàn màu đen, hai tay cắm trong túi quần, nở nụ cười lười biếng.
Tôi nhận ra người nọ.
Gã là ông chủ quán bar này, cũng là người gián tiếp hại tôi gϊếŧ bạn gái.
Đây là lí do tôi tại sao chọn quán bar này để gây chuyện.
Tôi muốn gϊếŧ gã đàn ông đó.
Gϊếŧ chết một người mạnh hơn bản thân mình gấp nhiều lần không phải là một chuyện đơn giản, nói không chừng khi tôi vừa bóp cổ gã thì người nọ đã ném tôi ra xa rồi.
Dùng dao đâm? Bảo tiêu bên cạnh gã sẽ dùng súng bắn tôi mất.
So với gã, hiển nhiên tôi còn quá yếu.
Cho nên tôi quyết định lợi dụng ưu thế phẩu thuật thẩm mỹ, lấy thân phận người lạ tiếp cận gã.
Đẩy em gái ngực bự trong trong lòng ra, gã chậm rãi đi đến chỗ tôi, cúi người vươn tay ra dịu dàng nói: “Thành thật xin lỗi, là do cấp dưới không hiểu chuyện.”
Tất cả đều là diễn mà thôi, diễn cho người xung quanh xem, để mọi người tán thưởng nhân cách ông chủ mình cao thượng cỡ nào.
Tôi giơ tay lên nắm chặt tay gã, gã nhẹ nhàng kéo tôi từ dưới đất lên, ôm vào trong ngực rồi mỉm cười hỏi: “Tên là gì?”
“Tiểu Bắc.” Tôi kiếm đại một cái tên.
Giọng nói của gã khá êm tai: “Tôi tên Trần Tuế, là ông chủ quán bar này, cậu còn chưa có công việc đúng không? Để biểu đạt sự áy náy của tôi, cậu có thể làm nhân viên phục vụ ở đây, tiền lương năm ngàn, cậu thấy sao?”
“BOSS!!” Em gái ngực bự bên cạnh bất mãn dậm chân, Trần Tuế không để ý đến ả.
“Bao giờ tôi đến làm?” Tôi hỏi
Trần Tuế hài lòng nói: “Tuần sau nhé. Giờ cậu ở nhà dưỡng thương đi. Còn nữa, để bảo tiêu của tôi đưa cậu đến bệnh viện.”
Gã là một người vô cùng lương thiện. Bạn gái tôi đã từng đánh giá Trần Tuế như thế.
Cơ mà tôi mặc kệ gã thiện lương thật hay là ngụy quân tử.
Cuối cùng tôi cũng hoàn thành bước đầu tiên trong kế hoạch, thuận lợi hơn so với tưởng tượng nhiều.
Nếu như Trần Tuế có thuật độc tâm, nhất định sẽ nhìn thấy dưới lớp vẻ ngoài bình tĩnh của tôi là nụ cười ác độc.
Tuần kế tiếp tôi bắt đầu công việc mới ở Quán bar Tuế Mạt. Dao Dao (Chính là em gái ngực bự) vẫn còn thù địch với tôi, không có chuyện làm là đến gây chuyện, nể tình mặt mũi gái điếm của cô ả, tôi kiềm chế xúc động muốn đánh người.
Trần Tuế không thường đến quán bar, xuất hiện vài lần cũng vì chuyện sổ sách, xử lí xong là đi mất.
Nhưng tôi còn nhiều thời gian để chơi với gã.