Nghiệp Duyên

Chương 5 :

“Thành Ca, em muốn ra ngoài.”

“Nghê Nhi, chúng ta tổ chức hôn lễ đi!”

Tống Thành Ca không để cô nói thêm, hắn như đoán được suy nghĩ hiện giờ của Dương Nghê, đôi mắt hắn nheo lại xẹt qua tia không vui nhưng cũng chẳng nặng lời với cô.

“Em chưa đủ tuổi thì chúng ta có thể đăng kí kết hôn sau nhưng anh không thể chờ thêm được nữa. Chúng ta cần làm đám cưới càng sớm càng tốt.”

Giờ đây, không ai có thể lường trước được hắn nghĩ gì, muốn gì, vì sao hắn lại nôn nóng đến vậy. Khuôn mặt hắn không nhìn ra được nửa phần bỡn cợt, giọng điệu trên hình thức thì có vẻ là đang hỏi qua ý kiến của cô nhưng thực chất lại khiến người nghe cảm thấy thật chói tai, nó chẳng khác đang ngầm ép buộc là bao.

“Không muốn!”

Dương Nghê trừng mắt lớn, cốc nước trên bàn bị cô quơ tay rơi xuống sàn nhà. Mảnh vỡ và nước bắn tung toé. Không cần nhìn cũng biết trên người Tống Thành Ca đang toả ra sát khí gϊếŧ người. Xưa nay hắn ghét nhất chính là sự ương bướng của cô.

Phải mất bao nhiêu thời gian Tống Thành Ca mới nắm được Dương Nghê trong lòng bàn tay. Đây là một trong số lần ít ỏi cô dám phản đối lời hắn nói.

“Em quên rồi? Anh chưa hề hiền từ đâu Nghê Nhi.”

Hắn giật tóc cô ngược về sau khiến Dương Nghê phải ngửa mặt lên đối diện với mình. Phải. Tống Thành Ca hắn không bao giờ “hiền từ”. Hắn đối tốt với cô không phải cô nghĩ cô là ngoại lệ đấy chứ?

“Thành Ca...đau.”

Tống Thành Ca hừ nhẹ rồi túm cổ áo cô kéo lê về phòng. Hắn đối đãi với cô như sủng vật thích thì thả mà không thích thì nhốt vào l*иg. Hắn tự nhủ trong lòng, hắn đối với Dương Nghê là yêu hay hận đây?

Đó cũng là câu hỏi mà hắn luôn tìm đáp án. Đến chính bản thân hắn cũng chẳng nhận ra được tâm ý của mình thì thử hỏi cách hắn đối xử với cô liệu có phải là sai trái.

“Tống Thành Ca!”

Dương Nghê đập tay lên cánh cửa gỗ trong vô vọng. Hắn đứng ngoài mặc kệ nữ nhân náo loạn bên trong. Tống Thành Ca hạ giọng buông một câu rồi sải bước đi.

“Em muốn ra ngoài, được thôi, tôi sẽ cho em ra vào ngày hôn lễ của chúng ta diễn ra.”

Dương Nghê đôi mắt vẩn đυ.c. Cô như biến thành con người khác, biến căn phòng từ gọn gàng đến bừa bộn. Tủ sách, tủ quần áo, bàn trang điểm, đến cả chăn gối cũng bị lục tung. Cảnh tượng chả khác gì bãi chiến trường.

“Thuốc...thuốc đâu rồi? Thuốc...thuốc...”

Cô như người lên cơn nghiện mất kiểm soát. Bộ dáng chật vật ôm đầu đau đớn tìm thứ gọi là “thuốc” kia.

“Không phải...cũng không phải...thuốc của mình ở đâu?”

Cô bới từng ngóc ngách căn phòng nhưng vẫn chẳng thể tìm được thứ mình mong muốn. Dương Nghê ngã khuỵu xuống sàn nhà, cả người co quắp, miệng lẩm bẩm như người mất trí.

“Thuốc...thuốc...”

Mắt Dương Nghê gần như đã khép lại nhưng cô vẫn nỉ non gọi tên tựa như nó là vật bất ly thân không thể thiếu của mình...

...

“Cậu chủ, cậu thật sự muốn tăng liều lượng cho cô Dương Nghê sao ạ?”

Một nam nhân đứng bên cạnh lo lắng hỏi. Anh ta trông cũng khoảng ba mươi tuổi mà thôi tuy vậy vẫn phải dùng kính ngữ với người nhỏ hơn mình tận mấy tuổi. Tay Tống Thành Ca cầm điếu thuốc, hắn ngang tàng vắt chéo chân để lên mặt bàn.

Hắn khẽ “ừ” chỉ đủ cho đối phương nghe, người thứ ba tuyệt đối không biết bọn họ đang nói cái gì.

“Như vậy tôi...chỉ sợ cơ thể cô Dương Nghê không chịu đựng được. Vả lại nếu tăng thêm liều lượng chỉ sợ cơn nghiện của cô ấy tăng lên nhanh chóng...còn có...còn có thể tổn hại về não bộ.”

“Vậy thì sao?”

“Dạ?”

Anh ta ngơ ngác không hiểu vì sao Tống Thành Ca vẫn bình thản đến vậy. Chẳng lẽ điều hắn nói không phải ảnh hưởng nặng nề đối với Dương Nghê sao?

“Ý anh là tôi phải quan tâm tới điều đó sao Lục Trạch?”

“Không. Không dám. Tôi tuyệt không có ý nghĩ đó.”

Tống Thành Ca nhả khói thuốc rồi đưa ánh mắt cảnh cáo về Lục Trạch. Anh ta cúi đầu không dám nhìn thẳng, hai bàn tay đan vào nhau rồi xoa tựa như thói quen khi bị căng thẳng.

“Anh chỉ cần phục vụ yêu cầu của tôi còn những thứ khác không được phép quản, có hiểu?”

“Đã hiểu.”

“Tốt. Cứ như vậy mà làm.”

Lục Trạch gật đầu rồi xin phép rời đi. Mệnh lệnh của chủ nhân, anh ta phải thực hiện bất cứ giá nào. Lục Trạch chuẩn bị thuốc. Anh ta giở vờ mặc áo trắng của bác sĩ, đợi lệnh của Tống Thành Ca rồi bước vào căn phòng kia.

Tống Thành Ca ngồi bên mép giường, mái tóc xám khói vẫn mờ ảo trong làn khói của thuốc lá. Dương Nghê nhíu mắt, rụt rè lấp sau lưng của hắn khi nhìn thấy Lục Trạch.

“Đến giờ phải tiêm thuốc rồi Nghê Nhi.”

Cô lắc đầu, mắt long lanh nước nhìn hắn cầu xin. Cô ngàn vạn lần rất sợ điều này, hai tay cào cấu Tống Thành Ca sợ hãi nhìn ống tiêm chứa thứ dung dịch không rõ ràng chích vào mình. Dương Nghê lên cơn co giật nhẹ, mắt cô đảo liên hồi phủ tầng sương mù.

“Thành...Thành...Thành Ca em...em...”

“Nghê Nhi yêu anh chứ?”

“Dạ...dạ...dạ.”

Dương Nghê nói lắp nhìn nụ cười đầy thâm hiểm của hắn. Chuyện gì đang xảy ra với cô vậy?