Nghiệp Duyên

Chương 4 :

Lâm Dạ Liễu rơi vào tình trạng khủng hoảng vì chịu đả kích. Sự công kích khiến bà không thể ra khỏi nhà. Họ tàn độc tới mức ném trứng thối, tạt nước mắm, vứt chuột chết vào Lâm Dạ Liễu. Trong mắt họ người đàn bà này thật không có liêm sỉ khi mà dám cướp chồng người khác.

Giờ đây, chỉ còn cha cô là trụ cột gia đình nhưng ông cũng bị chèn ép đủ đường. Việc làm ăn không thuận lợi còn bị chê trách, lăng mạ khiến ông dần rơi vào bế tắc...

“Mẹ ơi, mẹ mở cửa cho Dương Nghê đi mẹ.”

“...”

“Mẹ đừng quan tâm chuyện họ nói. Họ vì đố kị mẹ xinh đẹp nên mới làm như vậy thôi.”

“...”

“Mẹ ơi, mẹ đừng làm Dương Nghê sợ mà. Mẹ ơi...”

Ba ngày, đã ba ngày mẹ cô ở lì trong phòng rồi. Dù làm cách nào Lâm Dạ Liễu cũng không bước chân ra ngoài nửa bước. Lăng Chu đi từ sáng đến tối mịt mới trở về nhà. Căn nhà vốn tràn ngập tiếng cười giờ đây ảm đảm đến đáng sợ.

Dương Nghê trước giờ chưa từng phải đối mặt với chuyện như vậy. Cô cũng tủi thân không kém. Chẳng biết từ khi nào trên gương mặt non nớt ấy đã không còn nụ cười ngự trị mà thay vào đó toàn là ưu tư. Một đứa trẻ vốn chưa biết sự đời giờ đây đang phải trưởng thành từng ngày một.

Dương Nghê sụt sùi bước xuống dưới. Bà vẫn chẳng đả động gì đến khay thức ăn mà cô đem lên. Dương Nghê ngước nhìn đồng hồ, cô lục lọi đếm tiền rồi thở dài thườn thượt.

“Đến giờ phải đi chợ rồi!”

Cô thầm nghĩ rồi đội mũ lên đầu, lướt nhìn qua một lượt xem có gì cần mua không thì mới chịu rời đi. Dương Nghê mặc kệ lời xì xào xung quanh, âm lượng ngày một to như thể họ muốn Dương Nghê nghe thấy nhưng cô vẫn mặc kệ mà bước tiếp trên đường.

Cô cầm đồ ăn vẫn ngẩng cao đầu mà bước tiếp, mặc kệ những lời nói không mấy tốt đẹp kia. Bước chân cô chầm chậm dừng lại khi thấy cánh cổng mở toang hoang. Dương Nghê nhớ rõ ràng khi đi cô đã đóng cửa rồi mà, là ai mở nó chứ?

Dương Nghê hớt hải đến nỗi làm rơi cả đồ, vội vã chạy vào trong. Cô lao vụt lên phòng của mẹ mình nhưng có một bàn tay giữ chặt Dương Nghê và bịp miệng cô lại.

Là ai?

Tống Thành Ca? Vì sao hắn lại ở trong nhà cô?

“Á á á...anh đừng qua đây. Tôi...tôi...tôi...”

Dương Nghê nhảy dựng lên nhìn về cánh cửa khép hờ của phòng mẹ.

“Ư...ư ư...”

Dương Nghê không thể nói thành lời mà chỉ tạo ra được tiếng động nhỏ, âm điệu như con mèo bị mắc bẫy kêu ca. Tống Thành Ca cùng cô không có liên hệ gì, hắn làm sao lại đem cô ngăn cản?

Dương Nghê giơ tay về phía trước, chơi vơi trong không khí như muốn bắt lấy cái gì đó. Mắt cô trợn trừng nhìn bóng hình loáng thoáng của Tống Phi Nam. Sau cùng, thứ cô nhận lời chỉ là câu chửi bới cùng tiếng động lạ phát ra.

“M...ẹ...”

Tiếng của mẹ cô sao lại thảm thương như vậy? Ông ta đã làm gì mẹ cô rồi? Mẹ ơi!

Tầm mắt cô bị phủ mờ bởi nước mắt nhưng tâm cô vẫn bị chấn động mạnh với những gì đang xảy ra. Lâm Dạ Liễu đang bị Tống Phi Nam xâm hại. Đó không phải chuyện mà đáng để cho một đứa trẻ chứng kiến. Mãi sau này khi nhớ lại cô mới hiểu rõ hành động của ông ta đối với mẹ mình là như nào.

Tống Thành Ca giữ thái độ nhàn nhạt, hắn không có động tác dư thừa nào, gắt gao giữ cô gái trong lòng.

Mắt Dương Nghê bị thứ ánh sáng không rõ làm chói mắt. Cô dần mở mắt, hơi nheo lại khi chưa kịp thích ứng với luồng sáng đó. Cô cảm nhận được bả vai của mình đang bị ai đó lay lay.

“Nghê Nhi, em lại gặp ác mộng ư?”

“Thành...Thành Ca, có phải hay không em là trẻ mồ côi? Có phải hay không em không có gia đình?”

Ánh mắt cô thẫn thờ. Cô không hiểu, một chút cô cũng không thể nhớ lại quá khứ của mình. Mọi thứ mờ nhạt lắm nhưng cái giấc mơ kia như không có hồi kết mà mãi ám ảnh cô. Sáng nào tỉnh dậy cô cũng cảm nhận được hàng nước mắt mới khô cùng đôi mắt sưng húp.

Tống Thành Ca luôn ở bên cạnh nhưng vì sao một chút cảm giác an toàn cô cũng không nhận được. Trong quá khứ, Dương Nghê thật sự yêu con người như này sao?

“Bảo bối, có anh đây rồi. Em đừng sợ, anh đưa em đi gặp bác sĩ ha!”

Tống Thành Ca vỗ nhẹ tấm lưng cô. Đôi tay hắn như có ma lực mà khiến tâm trạng cô bình phục trở lại. Cô nằm trong l*иg ngực hắn nên nào hay biết đôi mắt vốn ôn nhu giờ đây đã lạnh đi vài phần.

“Thành Ca, em không muốn đi gặp bác sĩ đâu. Họ...họ tiêm cho em cái gì đó. Đầu óc em trở nên mụ mị lắm. Em không biết...em không biết gì hết.”

“Phải không? Anh chỉ muốn tốt cho em thôi mà. Nếu em vẫn còn mơ về giấc mơ đó thì...”

“Không. Đây là lần cuối...lần cuối thôi.”

Tống Thành Ca nhếch miệng nhìn bộ dạng run rẩy của cô.

“Có chết em cũng chẳng thể nào biết được sự thật đâu Nghê Nhi của tôi.”