...
" Ymir!! Đừng lo cho chúng tôi, đánh sập tòa lâu đài này đi!" Christa đã đứng trên rìa thành từ lúc nào, Katherine cũng không hề có ý định ngăn cản gì cả, cô lẳng lặng nhìn mấy bộ Thiết bị cơ động Lập thể đã được dẹp gọn qua một bên.
Trong lòng có chút không nỡ quăng chúng lại đây.
Ymir bên dưới quả thực làm y như lời Christa nói, đôi mắt đầy sát ý không hề nhân nhượng moi từng viên gạch củng cố tòa lâu đài ra đập vào mấy con khổng lồ.
' Ầm! Ầm! '
Tòa lâu đài sắp không chịu đựng nổi nữa, nó nghiêng hẳn qua một bên, đất đá lục đυ.c rơi xuống, khung cảnh ngày càng trở nên hỗn loạn.
Con khổng lồ của Ymir dùng lực nhảy lên chỗ Christa đang đứng, từ trong miệng nó, phát ra tiếng nói của con người:" Nếu không muốn chết... thì leo lên người tôi."
Katherine lảo đảo đi đến chỗ Christa đang đứng, sau đó tập hợp tất cả lại, nhanh chóng bảo bọn họ mỗi người hãy nắm lấy một nắm tóc của Ymir.
Mọi chuyện dần ổn thỏa, Ymir lập tức lao ngưòi rời khỏi tòa lâu đài, đạp vào đầu của một con khổng lồ rồi đáp xuống đất.
' Ầm!! Ầm!! Ầm! "
Mất đi trọng tâm, tòa lâu đài liền sụp đổ hẳn, Katherine nhìn cảnh tượng khủng hoảng trước mắt đột nhiên lại nghĩ đến 'cái chết của chính mình' vài tháng trước.
Bỗng nhiên ngẫm thử, nếu là cô trước kia, khi biết được thì sẽ làm gì?
Chắc là cũng giống với hiện tại nhỉ?
Thôi vậy, hoàn cảnh hiện tại của bọn họ không dư hơi sức đâu để Katherine tiếp tục nghĩ việc này, cô buông tay nhảy xuống đống đất đá chất chồng, bình tĩnh nhìn diễn biến tình hình.
Mấy con khổng lồ bị đè bẹp dưới đống đổ nát bắt đầu lảo đảo đứng dậy, Ymir phóng đến, thấy một con liền gϊếŧ một con.
Nhưng sức lực của cô ấy nói sao thì cũng có hạn, tuyệt không thể nào tiêu diệt được hết bọn chúng được.
Quả nhiên chỉ vài phút sau, con khổng lồ của Ymir liền bị quật túi bụi không kịp phòng ngự.
Katherine ngẩng đầu nhìn con khổng lồ đang tiến lại gần, trong khi đó, trên người cô lại chẳng có cái gì để chống lại nó cả.
Christa bên kia hết sức lo lắng cho Ymir, tâm trạng cô dần trở nên thấp thỏm sau mỗi bưóc di chuyển, khi thấy Ymir bị quăng xuống đất đến mức không thể đứng dậy được nữa, Christa dần dần không thể kiểm soát cơ thể, bước chân nặng nề chạy về phía cô ấy:" Ymir!!"
Tình cảnh của bọn họ hiện tại, phải nói là hết sức bi đát.
Bàn tay to lớn hướng về phía Katherine đập đến cô bình thản nhắm mắt, mặc cho số phận quyết định.
Nhưng vài giây sau, trong không gian vẫn không có bất kì thứ gì diễn ra, tất cả như lắng đọng lại.
Trên người không xuất hiện đau đớn ập đến, Katherine nhíu mày, đôi con ngươi màu đồng mở ra, trước mặt cô là bầu trời xanh thẳm, không hề có biến động gì bất thường.
' Rầm '
Tiếng thân thể nặng nề ngã xuống, Katherine kinh ngạc trong mắt lưu chuyển, chờ đợi cô là tiếng động cơ đáp đất của người kia:" Muốn chết đến thế à?"
Thở hắt một hơi.
Không phải đấy chứ?
Levi sao?
Thật sự không nghĩ đến, anh sẽ ở đây vào thời khắc này, đã vậy còn ra tay cứu cô.
Như sực nhớ ra vấn đề gì đó, Katherine trực tiếp nhìn vào khuôn mặt lạnh giá của Levi:" Chân anh không phải vẫn còn đang bị thương sao?"
" Gϊếŧ một con khổng lồ thôi, không thành vấn đề."
"..." - Nghe mắc ghét.
Chỉ sợ một lúc sau nữa chính mình sẽ không chịu được mà cãi tay đôi với anh ta, Katherine nhanh chóng quay người đi ra ngoài.
Eren, Mikasa và những người khác đang tiêu diệt đám khổng lồ còn sót lại, Reiner thì đã được đưa lên xe rồi, duy chỉ còn Christa đang ngồi ở một bên, lôi Ymir ra từ xác của con khổng lồ, không đành lòng rơi nước mắt:" Cậu thật sự không cần phải cố gắng đến như vậy."
Ymir từ từ mở mắt, bên phần bụng phải của cô ấy thủng một lỗ lớn, chắc là do va đập vừa nãy gây ra, cất giọng thều thào:" Được rồi..."
" Bây giờ... chắc đã có thể biết tên thật của cậu rồi chứ?"
Christa bật khóc, cố gắng gật đầu nở nụ cười:" Ừm, tên thật của tôi là... Historia."
Ymir nằm trong lòng cô, nở nụ cười thanh thản.
Katherine tầm mắt rơi xuống trên người Christa... à không, phải gọi là Historia mới đúng.
Còn trẻ như vậy, mà lại có mệnh cách làm nữ hoàng.
Cô chần chờ hỏi Tam U:" Cô nhóc đó thật sự có thể xử lí hết mọi thứ sao?"
Cá nhỏ vẫy đuôi miễn cưỡng trả lởi:" Chỉ cần muốn thì chuyện gì cũng có thể."
"..."
Được rồi, không nói nữa.
May mắn vì hôm nay ăn chay nên cô mới không có ý định đem kho sả nó đấy.
Katherine tự mình an ủi một hồi, sau đó nghiêm túc quay về bộ dạng lạnh nhạt như cũ.
" Còn đứng đây làm gì? Quay lại xe đi." Thanh âm không một tiếng động vang lên, Levi đi đến từ phía sau, bước chân của anh ta rất chậm rãi, chắc là do vết thương đang lành khi không lại bị dằn xéo một hồi nên bắt đầu không yên đây mà.
Katherine nhướn mày, kiệm lời theo Levi trở về xe chuyên chở.
Không ngoài ý muốn, cô bắt găp một bóng hình quen thuộc đến mức không thể quen hơn của mục sư Nick, ông ta so với trước lúc cô rời đi thì chẳng thấy tốt đẹp hơn bao nhiêu, mặt mày vẫn xám loét, hốc mắt hõm sâu cộng thêm việc không tối qua nên trông ông ta có phần đáng sợ hơn hẳn.
Nhưng cô không sợ đâu, thề đấy.
Mục sư Nick mới chỉ là quân nghiệp dư thôi, cái miệng tuy vẫn cứng cỏi, Katherine cảm thấy, nếu không phải ở chỗ này không có những dụng cụ tra tấn bật cao thì có lẽ ông ta đã an vị dưới lòng đất lâu rồi.
Trên chiếc xe tấp nập người bị thương, Levi tựa người vào thanh ngang, điềm tĩnh hỏi:" Bộ động cơ của em đâu?"
Katherine miễn cưỡng đáp lại anh ta:" Bị đè nát rồi."
Cô nói không sai, nguyên đám đó đã bị chôn vùi trong đống đất đá đằng kia, không nát thì cũng có còn sài được mới lạ.
Levi không nói một lời, hướng về phía cô đi đến, bất ngờ khụy một chân xuống, ánh mắt nghiêm túc:" Sau này không được để bản thân lâm vào nguy hiểm nữa."
Đó không phải yêu cầu.
Mà là lệnh.
Katherine rũ mi mắt nhìn xuống, dáng vẻ của anh rất lạnh nhạt, nhưng lại khiến tim cô hơi rung động, tay không theo sự điều khiển, nâng dậy đặt lên vai anh:" Ừm."
Hành động này của hai người, so với khung cảnh hoang tàn đổ nát thì có chút không phù hợp, nhưng chuyện này quả thực không hề ảnh hưởng đến họ.
Sinh li tử biệt là chuyện nay mai, còn gì có thể ngăn cách?
Levi hơi ngẩn người vì hành động bất chợt của cô, đôi mắt lạnh nhạt như chứa đựng thủy triều biển rộng, có lẽ Katherine cũng không nhận ra chính bản thân mình đang làm gì.
Bàn tay đặt trên vai dần trượt xuống, cô im lặng quay về dáng vẻ ban đầu, anh ta cũng không nói gì, đứng dậy ngồi sang bên cạnh.
Nanaba cùng với đồng đội của mình đang ở trên một chiếc xe trống, cậu hướng về phía Katherine đi đến, trải qua cảm giác chết sống không rõ ban nãy, toàn thân thiếu niên vẫn không hề mất đi cảm giác tự do:" Chị."
" Sao vậy?" Cô đáp lời.
" Laser đã được đưa lên tuyến đầu rồi, trạng thái của nó rất tốt, không hề bị thương." Nanaba chuyển tầm mắt đến Levi ở cạnh cô, sau đó liền di dời đi ngay:" Chuyện đã ổn thỏa, đội trưởng Hange bảo chúng ta sẽ quay về trụ sở chính trong hôm nay."
" Ừm, tôi biết rồi." Katherine thanh âm lãnh đạm nhưng không toát ra vẻ xa cách.
Nanaba thông báo xong thì cũng không có ý định ở lại, cậu trở về xe, yên lặng đợi đến khi rời đi.
...
' Lạch cạch '
Tiếng va đập nhẹ nhàng vang lên trong bầu không khí tĩnh mịch khiến con người ta e ngại, Hange, Isabel ngồi bên cạnh mục sư Nick giám sát từng cử chỉ của ông ta, theo Katherine thấy thì tình hình này có vẻ như mục sư Nick sẽ chẳng bao giờ mở miệng tiết lộ cái gì đâu.
Bởi vì vắng mặt từ tối hôm qua đến giờ, cho nên hiện tại thì cô cũng chỉ biết im lặng xem sắc mặt bọn họ.
Một câu chuyện buồn.
Katherine thở hắt một hơi, mi mắt cô đã bắt đầu có cảm giác muốn sụp xuống, đầu gật gù dựa vào thành xe.
Tối qua ngoại trừ lúc trên xe có ngủ được một lúc ra thì cô có nghỉ ngơi được giây phút nào nữa đâu.
Bị con cá thúi kia bắt đi 'giữ trẻ', còn xém chết tươi.
Cô đã quá mệt rồi.
Katherine vốn dĩ muốn mở miệng định mượn vai của người bên cạnh, ai dè trong đầu cô sực nhớ ra người đó là ai, cơn buồn ngủ liền giảm đi một nửa, lờ đờ tỉnh dậy ai oán nhìn anh ta.
Cô vẫn còn chưa quên được vụ tối qua đâu đấy!!
Người gì mà ki bo dễ sợ.
Levi cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện ý của cô, lãnh đạm quay đầu đáp lại.
Hai người hai mắt nhìn nhau.
Vài phút sau, Katherine run rẩy chớp mắt một cái, quả thực không đọ được với trình độ dao kề trước mặt, mắt vẫn không chớp của anh ta, khí thế lập tức tuột không phanh.
Cô yếu ớt nói:" Tôi... buồn ngủ quá rồi."
Levi sắc mặt lạnh nhạt, đôi con ngươi tĩnh lặng nhìn cô, một lúc sau mới cất lời:" Ngủ đi."
Katherine có cảm giác lần này nhất định sẽ đàm phán thành công liền lập tức chớp lấy thời cơ:" Tôi kê đầu lên vai anh được không?"
Thấy chân mày người đối diện khẽ chau lại, cô nhanh miệng ngắt mấy lời định nói của anh ta:" Tôi sẽ không gây phiền phức gì đâu, thật đấy!"
Katherine không biết lúc mình ngủ sẽ có dáng vẻ gì, nhưng chắc cũng không đến nỗi nào đâu ha.
Cô tin tưởng, bản thân mình rất trưởng thành, ngay cả ở hiện tại hay khi mất đi nhận thức.
Ừm ừm, chuyện này là chắc chắn rồi.
Levi không đáp lại, Katherine liền mặc định là anh ta đã đồng ý, cô vui vẻ nghiêng đầu, nhanh chóng lâm vào giấc ngủ sâu.
...
Ánh mắt trời sáng chói chiếu vào đoàn người, Katherine nằm trên xe, nhíu mày cố gắng mở mắt, cô nhìn những rạng mây trôi nổi trên nền trời thanh đạm, bỗng nhiên trong lòng có chút cảm giác bình yên khác lạ.
" Hmm..." Khó chịu đỡ người dậy, Katherine chống tay trên ván gỗ, giữ vững thân mình trước kiểu cách di chuyển xốc nảy của chiếc xe.
Tầm mắt đưa qua đưa lại một hồi, cô chợt phát hiện ra...
Đây chẳng phải là xe chở xác sao!?
Katherine bình tĩnh nghĩ đến Levi, với cái tính tình quái ác của anh ta, 99% anh ta và người quăng cô vào chỗ này chính là một.
Một bụng tức giận nhưng không có chỗ phát tiết.
Da đầu của cô có chút ê ẩm, có lẽ là bởi vì nằm trên ván gỗ cứng quá lâu, Katherine đứng dậy nhảy khỏi xe, nhanh chóng đi xuống xem xem bọn họ hiện tại đang ở trong tình cảnh nào.
Hange là người cô gặp được đầu tiên, cô ấy đang nói chuyện gì đó với Nanaba, thanh âm trở nên kiềm chế:" Con Titan đó... rất giống loài vượn."
" Một thân toàn lông là lông, chắc là loại đột biến gen, nhưng trông nó có vẻ rất thông minh, thân hình khổng lồ nhanh nhẹn, chắc cũng là do con người biến thành."
Katherine im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện giữa họ, Hange nói đến hăng say, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của cô, Nanaba là người phát hiện ra đầu tiên:" Binh trưởng, chị dậy rồi."
" Ừm." Katherine gật đầu đáp lời, sau đó yên tĩnh hỏi Hange:" Con khổng lồ ban nãy chị nói, thấy ở đâu vậy?"
Hange nhướn mày, không nghĩ tới việc cô lại hứng thú với nó liền đưa xấp tài liệu trong tay ra, chỉ vào tấm ảnh được dán trên đầu:" Ngồi trên tường thành này, thấy không."
Do được chụp bằng kĩ xảo phóng đại, con khổng lồ có hơi mờ nhạt đi một chút, nhưng đúng như miêu tả, nó khá to lớn, chỉ kì cục ở chỗ là tay chân dài ngoằn và trên người toàn lông lá, cao tầm 15 mét giống như loại của Eren.
A, nhắc đến Eren mới nhớ, trước đó cậu ta vẫn còn ở chung chỗ với bọn Nanaba, rồi giờ chạy đâu mất tiêu.
Katherine nghĩ nghĩ một hồi liền tự mình thấy sai chủ đề, cô lắc đầu vài cái, nghiêm túc nhớ lại xem mình đã gặp nó ở đâu.
" A, con khổng lồ này, hình như chính là đứa ra lệnh cho đám kia tập trung ở tòa lâu đài."
Hange ngạc nhiên cất lời:" Khả năng của Titan nữ..."
Nanaba nhăn mặt:" Bọn khổng lồ này càng ngày càng tiến hóa, còn Eren..."
Vẫn dậm chân tại chỗ.
Đến hiện tại, có lẽ cậu ta còn chưa nắm bắt được khả năng điều khiển loại Titan của mình, thế này thì làm ăn kiểu gì nữa.
Katherine thở ra một hơi, Eren ơi là Eren, nếu như không phải có nhiều lúc, Tam U ngoi lên nhắc cô cậu ta là khí vận tử thì còn lâu chị bây mới tin.
Khí vận tử người ta có ai cùi bắp như vậy không chứ?
Tam U ở bên trong rõ ràng là nghe không nổi nữa, lên tiếng:" Từ từ cậu ta sẽ trưởng thành, ai cũng phải gặp một biến cố to lớn thì mới thay đổi được chứ! Bộ cô nghĩ đơn giản lắm hả??"
Katherine sau đó liền đem dẫn chứng ra tát cho nó một bạt tay:" Levi có trải qua biến cố gì lớn đâu mà vẫn mạnh ghê đó."
Cá nhỏ nghẹn một họng:" Sao có thể so sánh như vậy chứ?"
Cô bình tĩnh nói:" Nhưng mà rõ ràng là vậy, chuyện Levi từng trải tuy là ta không nhớ, nhưng Eren thì rõ ràng có rất nhiều tình huống kíƈɦ ŧɦíƈɦ cậu ta trưởng thành hơn, ví dụ như việc mẹ cậu ta xém chết trong miệng khổng lồ hay bọn Petra hi sinh."
" Bao nhiêu chuyện như vậy, thế mà tính cách của Eren vẫn chẳng thay đổi được bao nhiêu, nóng nảy và háo thắng vô cùng."
Tam U đuối lí liền a một tiếng giận dỗi rồi lắc đuôi trốn vào trong không gian, hoàn toàn không có ý định đáp lời.
Nó biết chính mình mà bị cô vả mặt thêm cái nữa thì chắc chắn sẽ nổi đóa lên cho mà coi.
Katherine thấy dáng vẻ đã thua nhưng không chịu nhận của nó thì cũng chẳng muốn ép làm gì, cô tâm bình khí hòa đi đến chỗ hắc mã Laser ở tuyến trên, phấn khởi xoa xoa bờm dài của nó:" Ngươi vất vả nhiều rồi."
Laser giống như hiểu được, đôi mắt đen láy thoáng qua một tia sáng, sau đó dụi dụi vào bàn tay cô khẽ hừ hừ.
" Tỉnh?" Thanh âm vang lên từ phía sau khiến Katherine có hơi bất ngờ, quay đầu nhìn lại thì không ai khác ngoài Levi.
" Ừm..." Cô không biết biểu cảm của mình lúc này thế nào, nhưng chắc cũng khó tả dữ lắm
Levi bưóc đến, từng nhịp chân đều rất có lực, nếu như không phải đã từng được chứng kiến anh ta bị thương thì chắc chắn Katherine cũng sẽ nghĩ tình trạng của Levi hiện tại vô cùng tốt.
Katherine nhướn mày đối diện với ánh mắt lạnh lẽo đến mức muốn đóng băng của Levi, không hề có ý định tránh né.
Bầu không khí xung quanh hai người bị đè nén dữ dội, Katherine nhịn lại ý nghĩ muốn chớp mắt của mình, bình tĩnh không dao động hìn thẳng vào anh ta.
Levi thấy dáng vẻ quật cường không chịu thua của người trước mặt thì cũng hơi ngạc nhiên, xong lại muốn xem xem cô có thể chịu đựng đến bao giờ.
Tròng mắt Katherine dần chuyển qua màu hồng nhạt, tia máu tràn lan trên nhãn cầu, rốt cuộc cũng chỉ tầm chừng ba mươi mấy giây sau, cô liền kiên trì không nổi, ngã gục trước khả năng cường thế của Levi.
Con người anh ta thật sự rất phù hợp với câu: Dao đâm trước mắt cũng không chớp.
Levi biểu tình không mấy chuyển biến, lặng lẽ nhìn cô xoa mắt vì đau, giống như nhìn một kẻ thất bại.
Katherine tức gần chết.
Mai mốt thử đua coi tóc ai nhanh mọc dài hơn, cô thề nhất định sẽ thắng anh ta cho mà xem.
Má nó!
" Làm trò vặt vãnh, không bằng trở về bàn bạc kế hoạch đi." Levi bình tĩnh quăng qua một câu, sau đó liền nâng bước chân xẹt qua người cô rời đi.
Katherine hừ nhẹ, không thèm để việc anh ta nói trong lòng, hai mắt nhắm lại một lúc lâu để hồi phục, 'trận chiến' lần này bị tổn thất khá nghiêm trọng.
Tam U ở bên trong không gian đột ngột ngoi lên khoái chí cười ra tiếng:" Haha, cô cũng ít có rảnh quá."
Chơi gì không chơi lại đi chơi đấu mắt với anh trai, quả thực là chuốt khổ vào thân.
Katherine không vui cười nhạt, lạnh lẽo cất lời:" Ta rảnh thế đó, bộ có ý kiến hả?"
Muốn vô nồi lắm rồi phải không?
Cá nhỏ lặng lẽ lui quân:"..."
Trêu có một chút thôi mà làm gì dữ vậy?
Hù nó sợ muốn chết luôn.
Thấy Tam U không còn nhảy nhót nữa, tâm tình cô cũng dần trở lại bình thường, tiếp sau liền leo lên xe, vươn vai ngáp dài một tiếng thỏa mãn.
Nếu nói hôm nay chẳng có thu hoạch gì thì cũng không đúng.
Nữ hoàng... là một nhân vật quan trọng đấy nhỉ?
...
..
.