Nhớ bấm like và com mền nha, tu bi con tờ niu.
...
Trong tòa lâu đài đổ nát.
Katherine và bọn Nanaba đã bàn bạc kế hoạch xong, đồng thời cũng đã chọn ra được người xuất chiến.
Cô viết tỉ mỉ kế hoạch lên trên tờ giấy trắng, sau đó giải thích cặn kẽ từng chỗ một:" Ba bộ động cơ mà tôi mang theo sẽ được ba người là Reiner, Connie, Ymir, cố gắng hỗ trợ những người khác cho tốt vào đấy."
Trinh Sát quân kì cựu ở đây ngoại trừ Katherine thì có bốn người, bọn họ cũng đã tự trang bị riêng cho mình Thiết bị cơ động Lập thể nên không cần quá lo lắng.
' Ầm! Ầm!! '
Mấy con khổng lồ cao lớn bên ngoài liên tục đập vào bức tường khiến mặt đất rung chuyển dữ dội, Nanaba nhíu mày, giọng nói khó khăn cất lên:" Không hay rồi, cửa chính của lâu đài lớn đến độ đủ cho hai con Titan bốn mét xâm nhập vào đấy!"
Cả đám còn chưa kịp định hình, bên dưới đã vang lên tiếng phá cửa vô cùng chưóng tai.
Katherine lấy lại tinh thần đầu tiên, quát:" Mọi người phải bình tĩnh lại, nghe tôi, tân binh xuống dưới hầm tìm vật dụng che chắn và bảo vệ cửa chính hết sức có thể, bọn tôi sẽ ra ngoài tiêu diệt đám khổng lồ, đồng thời sẽ cố gắng ưu tiên bảo vệ an toàn cho mọi người bên trong!"
" Rõ!! "
Sau khi phân xong nhiệm vụ, cô bước đến chỗ ba người Reiner, Connie và Ymir, nói:" Hiện tại việc cấp bách bây giờ là đóng cửa chính, các cậu hãy cố gắng hợp sức với đồng đội để hoàn thành nhiệm vụ thật tốt! Sau khi tạm thời được an toàn, hãy lên trên sân thượng nhận bộ động cơ của chính mình."
" Đã biết! Thưa binh trưởng!"
Katherine gật đầu, sau đó không hề chần chờ gì mà dẫn đầu tiến đến phía bên ngoài.
Thể lực của cô đã tạm thời khôi phục, chiến một trận nào!!
' Loạt xoạt '
Ngay khi Katherine vừa rời đi thì Nanaba và ba chiến quân lâu năm của Trinh Sát Đoàn cũng tiến ra ngoài.
Titan từng đợt một ngã xuống như sóng vỗ, cô bắt lấy thời cơ đi đến bên cành cây ban nãy thu lại ba bộ Thiết bị cơ động Lập thể vào không gian, rồi nhanh chóng bảo Tam U chuyển chúng nó đến tầng thượng bên kia.
Ok, vậy là một vấn đề đã được giải quyết xong.
Mấy con khổng lồ ban đầu dần dần bị diệt trừ, nhưng Titan từ phía cổng vào đi đến vẫn ùn ùn không dứt, khiến cho bọn họ chẳng biết xoay sở kiểu gì.
Nanaba nghiêng người đáp xuống, sắc mặt khó coi:" Nếu như biết mọi chuyện sẽ thành ra như thế này thì trước đó tôi đã tập luyện thật tốt rồi."
Katherine:"..."
You same me.
Hiện tại liền hối hận chết đi được!
Nhưng chuyện đã qua thì đâu thể nào quay lại được, đành phải cắn răng tiếp tục chiến đấu chứ biết làm sao?
Sau khi gϊếŧ được tầm thêm hai ba con gì đó, cổ tay cô lại bắt đầu trở nên nặng trịch, Katherine bị tình thế bắt buộc đành thả người xuống tầng thượng của lâu đài.
Vào lúc này, bên tai cô lại vang lên âm thanh quen thuộc của Tam U:" Đám khổng lồ này sẽ cứ mãi kéo đến, muốn tận diệt là điều không thể, gia nói cho cô biết, cô tuyệt đối chỉ có thể cứu thêm Nanaba thôi, những người khác thì không thể."
" Quá nhiều sinh mạng, một mình cô gánh không hết đâu."
Katherine trầm mặc một hồi, đáp:" Tự ta sẽ có dự tính."
Giúp người tuy không phải sở thích của cô, thậm chí có thể xếp nó thành loại đối nghịch, nhưng về chuyện này, Katherine lại cảm thấy có chút không nỡ nhìn bọn họ chết.
Quân binh tốt như vậy, tìm ở đâu ra được chứ?
Với lại cô cảm thấy, chính bản thân mình thế nào cũng sẽ chết thôi, chi bằng cứu thêm được vài người còn đỡ lỗ hơn.
' Lạch cạch.'
Connie và Ymir đã đeo động cơ từ lúc nào, nghiêm túc báo cáo:" Thưa binh trưởng, vì chặn lại cánh cửa phía bên dưới, Reiner đã bị thương và không thể cùng chúng ta tiếp tục chiến dịch được nữa, có cần đổi người khác sử dụng Thiết bị cơ động Lập thể không ạ?"
Katherine xoa xoa cổ tay nhức mỏi của chính mình, lên tiếng:" Không cần đâu."
" Hiện tại chúng ta ngồi lại đay bàn bạc kế hoạch lại chút đã, bọn khổng lồ cứ mãi kéo đến như vậy, muốn gϊếŧ hết bọn chúng chỉ là chuyện viển vông."
Connie tạm gác xuống hai thanh kiếm bên hông, hỏi thêm:" Thế... hiện tại chúng ta cần làm gì?"
Cô đứng dựa vào một góc thành, thanh âm vang dội:" Tất cả mọi người nhanh gác kiếm xuống, lập tức ngừng trận chiến lại! "
Sau khi gom hết đám người lại một chỗ, Katherine bắt đầu nhìn xuống tình hình phía bên dưới, nguyên một núi xác chết chất chồng thành đống, tuy chuyện này có hơi khiến cô có cảm giác quen thuộc, nhưng rồi cũng đạm bạc cất lời:" Mọi người ngồi xuống đi, dưỡng lại sức lực, sau đó chúng ta mới tiếp tục."
Một cô gái trong nhóm kì cựu đứng dậy, nhanh chóng thắc mắc:" Tại sao chúng ta lại phải làm như vậy chứ? Thay phiên nhau đánh không phải có thể gϊếŧ được nhiều khổng lồ hơn sao?"
Katherine điềm tĩnh đáp:" Mục đích của chúng ta chính là để tất cả có thể an toàn rời khỏi nơi này, chứ không phải tiêu diệt hết bọn chúng."
Tam U ở trong không gian nghe được mấy lời này của cô liền thấy hơi kì quái:" Gì chứ?? Cô định mang hết đám người này ra bên ngoài sao!? Điên à? Đúng như trong diễn biến chính của thế giới này thì hôm nay Nanaba và đám thành viên của tiểu đội cậu ta đều phải chết, cô có biết có bao nhiêu cái mạng không hả!?"
" Ta biết." Katherine âm sắc nặng nề, dáng vẻ lại có phần tùy ý:" Nhưng có như thế thì cũng chẳng sao hết, cụt tay cụt chân ta vẫn có thể chịu được, dù có chết đi nữa..."
" Thì vẫn là chuyện dĩ nhiên thôi."
Cá nhỏ tâm trạng nhanh chóng liền bị cô làm cho héo, giận dỗi mếu máo:" Huhu, gia mặc kệ, cô không được làm vậy, giấc mơ trở thành Thiên Đạo của gia không thể nào bị phá hỏng được!!"
Katherine vốn đang có hơi cảm động, nghe xong câu cuối liền có cảm giác bị vả mặt.
Rốt cuộc là ngươi đang lo lắng cho cái gì vậy?
Cô nở nụ cười thân thiện lạnh lùng:" Không phải mấy tháng trước còn nói bản thân biến thành rồng bay lượn trên trời đặc biệt oai hay sao? Giờ lại ngồi đây khóc lóc in ỏi với ta làm gì??"
" Chỉ cần hoàn thành giá trị sát nghiệp được tiêu trừ thôi chứ đâu nhất định phải còn sống đâu đúng không?"
Cá nhỏ nghe mấy lời mang hơi thở thâm trầm của cô thì cũng không để ý lắm, tới đoạn cuối thì cảm thấy cũng rất có lý, liền gật đầu:" Hình như là vậy, ta nhớ không nhầm thì trước đó cũng không hề giao luật nào mà kí chủ nhất định phải sống thì mới xem là hoàn thành nhiệm vụ hết."
" Có khi hoàn thành xong rồi chết luôn cũng được tính đó."
"..."
Katherine bắt đầu trở nên có chút câm nín, sau đó liền không thèm để ý đến nó luôn, nếu mà có nói nữa thì chắc với tình hình này thì con cá mặp ú kia sẽ bị cô quăng vào nồi lẩu cho mà coi.
Ngu kiểu gì thì cũng vừa vừa thôi chứ, hơi sức đâu mà chịu cho nổi??
Tam U ở trong không gian nhai thức ăn cá ngon lành, lại nghĩ đến khoảng thời gian sau khi lên làm Thiên Đạo của nó.
Nhắc đến là trong lòng lại nôn nao ghê á.
Chỉ ước khoảnh khắc đó đến nhanh một chút, trong đời nó chỉ có mong muốn nhỏ nhoi chừng đấy thôi, làm chủ của một thế giới, hình như cũng chẳng quá phận đâu ha.
Katherine ở bên ngoài cũng chẳng thèm quan tâm nó miếng nào, sau khi thấy sức lực của mọi người đã dần dần bình phục, cô tiếp tục đứng dậy, phát lệnh:" Chúng ta cố gắng hợp sức với nhau gϊếŧ mấy con Titan lớn trước, nếu như thấy mấy con Titan nhỏ kia không gây ra nguy cơ gì thì tiết kiệm sức lực, đừng đυ.ng chạm đến chúng."
" Đi thôi!"
Đám người rực rỡ như những ngọn đuốc trong bầu trời đêm tối mịt, Christa ở lại chăm sóc cho Reiner, ánh mắt tràn đầy tia thán phục, lí do cô chọn Trinh Sát Đoàn làm điểm đến cuối cùng, không phải chỉ bởi vì muốn tìm cơ hội nhìn ngắm thế giới bên ngoài...
Mà một phần cũng vì ngưỡng mộ họ.
Dù cuộc sống này có vất vả và nguy hiểm đến mức nào thì cũng không thể đánh đổ quyết tâm hướng đến tự do của họ, chỉ riêng việc đó thôi cũng đủ để Christa hi sinh cả tính mạng mà gia nhập vào Trinh Sát Đoàn.
Chói sáng đến mức làm con người ta mù mắt.
Vào lúc này, tình hình bên chỗ Katherine khá là cam go, hiện tại thì số khổng lồ mà cô gϊếŧ đã vượt quá khả năng được dự tính, xương bả vai bắt đầu thấu lên từng cơn, những bước di chuyển cũng dần trở nên cứng nhắc đi.
Việc này tuy không phải chuyện gì lớn, nhưng di chứng của thương tích lần trước đã quá nặng rồi, nếu cứ tiếp tục tình trạng này thì có lẽ vết thương cũ sẽ lại chuyển biến xấu.
Mà thôi đmm, kệ mẹ đi.
Lỡ liều rồi thì phải chơi thôi chứ biết sao??
Katherine lắc lắc đầu vài cái sau đó ra sức tập trung tiêu diệt khổng lồ, chỉ còn vài tiếng nữa trời sẽ sáng, đợi đến lúc đó, đội của Hange nhất định sẽ đến được chỗ này, cứu bọn họ.
Chuyện duy nhất cần làm chính là cầm cự.
Nanaba cùng những người khác dần dần hạ mình đáp đất, Katherine hơi quái lạ nhìn họ, sau đó cũng đi xuống theo.
Cô ngẩng đầu, hỏi:" Có việc gì sao?"
Nanaba đứng ra trả lời:" Binh trưởng, thiết bị cơ động Lập thể của chúng tôi sắp hết gas rồi."
" Đồng thời... tình trạng của chị hình như có phần không ổn?"
Bị Nanaba nói trúng tim đen, Katherine nghiêm mặt ra hẳn:" Không có chuyện đó đâu, với lại mọi người cũng không cần phải lo lắng cho tôi, trách nhiệm là một chỉ huy, thứ tôi cần làm chính là củng cố lòng tin và sức mạnh của binh sĩ."
Nanaba nhíu mày:" Nhưng mà..."
Cô lắc đầu:" Không nhưng nhị gì hết, nếu như cậu hết gas thì lấy bộ động cơ không sử dụng đến đằng kia nạp vào đi."
" Những người còn lại thì sao? Có thể tiếp tục không?"
Tay chân của bọn họ dần trở nên bủn rủn, cử động đã dần khó khăn hơn, nhưng ánh mắt ẩn chứa tia cương nghị hiếm có:" Có thể!"
" Lên!!"
Katherine tiên phong đi đầu trong việc gϊếŧ khổng lồ đợt ba, vì vết thương cũ nên cô không thể nào chiến đấu một mình mà phải tác chiến với những người khác, hỗ trợ họ gϊếŧ khổng lồ dễ dàng hơn.
Ymir có vẻ cũng dần thấm mệt, cô ấy nghiêng người có phần chậm chạp né cái tay của con khổng lồ hướng tới mình, rồi mới chém chết nó.
Katherine giơ tay ra lệnh cho đám người dừng lại, thật ra cô cũng chẳng còn hơi sức đâu mà đánh nhau với bọn chúng nữa, chủ yếu là muốn tinh thần toàn quân không được trở nên yếu ớt, nhưng hình như ngoại trừ cô ra, những người khác cũng đã quá mệt mỏi rồi.
Nanaba sau lưng cô ánh mắt ngạc nhiên:" Binh trưởng, chị bị thương rồi."
Katherine nhướn mày, liên tục nhìn qua nhìn lại người mình:" Có sao? Ở đâu vậy?"
Nói đoạn, Nanaba tiến lên in bàn tay lên lưng cô, sau đó đưa ra:" Thấy không?"
Bàn tay toàn máu là máu.
"..."
Katherine thở ra một hơi, rồi đứng dậy tiến đến chỗ Christa bên kia:" Giúp tôi xử lí một chút nhé?"
" Vâng!" Cô gái nhỏ gật đầu, sau đó liền cùng Katherine đi vào trong.
Reiner là con trai, ở trước mặt bàn dân thiên hạ có thể cởi trần, nhưng dù sao đi nữa thì cô vẫn là con gái, không thể nào đưa lưng cho mọi người cùng coi được.
" Vết thương nặng quá." Christa vừa cảm thán vừa dùng nước khử trùng lau lên lưng cô.
Katherine thở dài, nắm chặt tay để kiềm chế đau đớn, việc này cô cũng đâu mong muốn xảy ra, chỉ là vừa nãy gϊếŧ qua gϊếŧ lại có phần nhập tâm nên không để ý lắm.
Vết thương trên lưng là do trong chiến dịch năm tháng trước bắt giữ Titan nữ để lại, nguyên do cũng không phải chủ yếu do cô ta, mà một phần cũng vì hoàn cảnh nữa.
Khi đó, vì cả hai cánh tay đều bị thương nặng nên Katherine không thể nào chống đỡ người được, đành phải đáp đất bằng lưng thôi.
Lực đàn hồi của dây thép rất mạnh, nên khi nó bị cắt đứt, phản lực cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
" Tạm thời đã cầm máu rồi ạ." Christa thanh âm lưu loát, cô nhóc quay người nhìn mặt trăng trên cao, cất lời:" Mong là mọi người sẽ đến cứu viện chúng ta càng sớm càng tốt."
" Không sao đâu, chúng ta sẽ sống." Katherine bình tĩnh đáp lời, sau đó ngay lập tức đứng dậy, phủi phủi bụi bẩn trên người mình, bước ra bên ngoài.
Do áo sơ mi trắng bên trong đã thấm không ít máu, vì để bọn họ không quá lo lắng nên cô liền khoát áo choàng trinh sát lên, khi trước bởi nó khá vướng víu nên cô đã cởi ra, hiện tại thì đã thấy được công dụng rồi.
" Trời gần sáng rồi." Nanaba lẳng lặng nhìn một vùng phía đông đang dần rực rỡ, cậu nhìn Katherine, nói:" Binh trưởng, sẽ chẳng ai đến giúp ta đâu."
Cô yên tĩnh nhìn thiếu niên ngày nào hiện tại đã chính chắn hơn hẳn, ánh mắt trở nên kiên định:" Nhưng hiện tại chúng ta cũng không còn khả năng chiến đấu nữa, chôn thây ở đây là lựa chọn dễ dàng nhất tuy nhiên tôi tin là chẳng ai muốn thực hiện nó cả."
Connie trầm mặc:" Chờ đợi mãi như này cũng không phải là cách."
Katherine điềm nhiên xoa xoa cổ tay mỏi nhừ của mình, thanh âm nhẹ tựa gió:" Tất cả... dựa vào số mệnh."
" Anh hùng thế nào cũng xuất hiện, chỉ là vị anh hùng này, có lẽ phải trả một cái giá đắt."
Tất cả im lặng ngồi xuống, không ai lên tiếng nữa.
Lâm vào trạng thái trầm mặc, Katherine lấy trong túi dự trữ ra một ít lương khô, ngồi xuống lấp đầy bụng, dưới sự tác động của mấy con khổng lồ, tòa lâu đài bắt đầu lung lay.
Tam U ở bên trong không gian giờ phút này mới bắt đầu lên tiếng:" Cô làm rất tốt."
" Ừ, chỉ một khoảng thời gian nữa thôi nhỉ?" Katherine thanh âm pha lẫn mệt mỏi, nghiêng người nằm xuống nền gạch, đáp.
" Ymir sẽ biến thành khổng lồ sớm thôi, chỉ vài phút nữa." Tam U hiếm khi trở nên nghiêm túc, nó không có ý định gϊếŧ Ymir để tăng giá trị tiêu trừ sát nghiệp, mà muốn thuận theo diễn biến của thế giới này.
Lí do duy nhất chính là: Bước ngoặc này rất quan trọng, ảnh hưởng đến tận hai nguyên tố, một là khí vận tử, hai là nữ hoàng của thế giới này.
Historia.
Katherine không biết Historia là ai, nhưng nghe được hai từ nữ hoàng thì cũng đủ hiểu được tầm quan trọng của cô ta.
Chức vị đó tương đương với Vương hoàng đời trước trong thế giới cũ của cô.
Tam U có vẻ rất cẩn trọng trong việc này, nó không muốn có bất kì sai sót gì, phải để thuận theo tự nhiên, nếu phá vỡ mọi chuyện, Thiên Đạo sẽ có đủ lí do để trừng phạt nó.
Mười nghìn năm giam trong Thất Hồ Sát.
Nghĩ đến thôi là lạnh run người.
Bên ngoài, động cơ hoàn toàn không thể sử dụng tiếp liền được mọi người tháo bỏ, bọn khổng lồ chớp mắt đã bám lên vách tường của tòa lâu đài.
Christa sắc mặt căng thẳng đi đến rìa tường, tay bắt lấy một tảng đá nhỏ ném vào khổng lồ bên dưới.
Ymir đi đến ngăn cản hành động ngu dại của cô gái, thanh âm lạnh lùng:" Christa, cậu đang làm trò gì thế?"
Christa mở miệng:" Tôi sẽ chiến đấu với bọn chúng, Ymir, rồi tôi sẽ hi sinh một cách anh dũng."
Ymir ánh mắt trở nên thâm trầm hẳn:" Cậu không giống với tất cả mọi người ở đây Christa."
" Ví như Connie, cậu ấy gia nhập Trinh Sát đoàn là vì nhân loại, còn chiến đấu thì vì chính mình, còn cậu, chỉ biết tìm cách làm thế nào để khiến bản thân mình có cái chết cao cả."
Christa sắc mặt trắng bệt:" K-Không phải như vậy..."
Ymir khinh thường cười một tiếng, sau đó cô tiến về phía Connie, cất giọng yêu cầu:" Cho tôi mượn con dao."
Connie hơi ngạc nhiên nhưng rồi vẫn nghiêm túc đưa dao qua:" Cậu định làm chuyện điên rồ gì đây?"
Ymir không để ý đến tính chất xúc phạm ít ỏi của câu nói đó, cô nhận lấy con dao, sau đó nghiêm túc xoa xoa đầu cậu:" Rất tốt."
Connie khó chịu tránh qua một bên, hỏi lần nữa:" Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
" Tất nhiên là chiến đấu với đám ở bên dưới rồi." Ymir không đầu không đuôi đáp, cô bước lên rìa thành, nghiêng người nói với Christa:" Lời hứa trong trận tuyết đó, tôi vẫn nhớ đấy."
' Loạt xoạt '
Trong lúc Christa vẫn còn ngạc nhiên chưa hiểu gì, Ymir đã phóng người ra khỏi lâu đài, trên không trung, cô quyết đoán dùng dao cứa vào tay mình một nhát sâu.
' Ầm ầm '
Katherine lúc này mới đứng dậy, yên tĩnh nhìn con khổng lồ còn chưa đến năm mét kia tàn sát chính 'đồng loại' của mình bên dưới.
Xong rồi, hạ màn thôi.
...
..
.