Lưu Manh Cùng Học Bá

Chương 2 Thành công dụ cọp vào hang

Đây là lần đầu tiên Thời Niên có thể nhìn rõ khuôn mặt của đối thủ: mái tóc ngắn đen buông xõa nhẹ trên trán, đôi lông mày thanh mảnh hơi nhướng lên, lông mi cong vυ't, đôi mắt trong veo như mùa xuân, làn da trắng hồng, sống mũi cao, nhưng chóp mũi lại rất nhỏ, hai má mỏng manh có chút ửng hồng, dáng vẻ sạch sẽ xinh đẹp này đương nhiên sẽ được các cô gái thích, nhưng theo phán đoán chính của hắn, nam nhân nếu đẹp thì nên lạnh lùng, nhưng đừng có quá trớn, nếu không sẽ tự biến bản thân mình thành chảnh chó sao?

Hắn thầm khinh thường trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giả lả tươi cười.

“Từ lão sư kêu bạn đến phòng phát thanh một chuyến."

“Phòng phát thanh?” Diệp Thâm nhẹ nhàng nhíu mày.

“Đã muộn như vậy, sao lại tới phòng phát thanh?

“Không biết, tôi chỉ là tới truyền lời, lời đã tới, tôi phải về nhà đây.”

Dứt lời, Thời Niên thật sự rời đi.

Mặc dù trong lòng cũng có chút nghi ngờ, nhưng để không lãng phí thời gian, cuối cùng Diệp Thâm cũng thu dọn đồ đạc, mang cặp sách đeo lên. Phòng phát thanh ở phía cuối cùng của tầng bốn, Diệp Thâm xa xa nhìn đến thấy cửa đang mở.

Bước nhanh tới cửa gõ cửa, Diệp Thâm ngập ngừng gọi:

“Từ lão sư?”

Gọi liên tục mấy lần nhưng đều không có người trả lời, cậu bối rối bước vào phòng kiểm tra, đột nhiên lại nghe phía sau cửa đóng "cạch" một cái, Thời Niên không biết từ lúc nào cũng đến, đem cửa trực tiếp khóa trái lại.

Diệp Thâm thấy vậy có chút sững sờ, không rõ nguyên do hỏi:

"Cậu không phải… Từ lão sư đâu? Như thế nào lại khóa trái cửa?"

Thành công trong việc dụ hổ vào hang, lúc này Thời Niên cũng cởi bỏ lớp ngụy trang, cười khinh bỉ:

"Ồ ... không có Từ lão sư nào cả, chỉ có tôi, Thời Niên ở đây thôi!"

Dứt lời, thân hình cao như tháp kia tiến từng bước về phía Diệp Thâm.

Cậu không phải thấp lắm, khoảng 1m75, nhưng Thời Niên lại cao tới 1m87, hơn cậu hẳn một cái đầu. Tuy rằng đều là nam nhi, nhưng cách tiếp cận đối phương của hắn vẫn khiến Diệp Thâm cảm thấy bị áp chế. Trong vô thức, cậu hoảng sợ lùi lại phía sau, cho đến khi sát đến bức tường không còn đường lui.

Diệp Thâm lo lắng nuốt nước miếng, run rẩy:

"Cậu, tôi không quen biết cậu, cậu rốt cuộc muốn làm gì?”

Thời Niên híp mắt, toát ra một tia nguy hiểm,

"Không quen biết tôi cũng không sao, chỉ cần biết Trần Tình là đủ rồi!”

Diệp Thâm sau khi nghe hắn nói xong liền bối rối, nhíu mày nghĩ nghĩ, trả lời:

“Trần Tình? Trần Tình là ai?”

Không khí rơi vào im lặng khó xử một lúc.

Mãi lúc sau, Thời Niên lấy lại được phong độ, giận dữ, quát:

"Trần Tình mà không biết là ai sao? Là hoa khôi khối C - người vừa tỏ tình với cậu một tháng trước."

Diệp Thâm bị quát đến mức nổi dựng da gà, bối rối chớp mắt mấy cái:

"Một tháng trước? Tôi, tôi không nhớ rõ, tôi thực sự không quen biết cô ấy."

Là một người lấy việc học làm trọng, Diệp Thâm thật sự không để tâm những chuyện nhảm nhí làm lãng phí thời gian của cậu. Diệp Thâm học bán sống bán chết với mục đích vào được trường đại học mà cậu lựa chọn, vì vậy mỗi ngày đều vô cùng bận rộn. Ngoài công việc và học hành, bản thân còn không có thời gian chăm sóc bản thân chứ đừng nói đến chuyện hẹn hò bạn gái. Mỗi khi có ai đó tỏ tình, bất kể là ai, cậu đều sẽ thẳng thừng từ chối, thậm chí còn thèm nhìn qua đối phương trông như thế nào, huống hồ là nhớ tên.

Nhưng chuyện này Thời Niên căn bản không hiểu, hắn cho rằng Diệp Thâm chỉ là đang xúc phạm chỉ số thông minh của hắn, túm lấy cổ áo đối phương, hung ác nạt nộ:

"Người mà Thời Niên tôi thích, ở trong mắt cậu không đáng một đồng đúng không! Tin hay không tôi đánh cho bờm đầu!"

Diệp Thâm lưng vốn đã dựa vào bức tường lạnh lẽo, nhưng theo bản năng vẫn tỉnh táo lui về phía sau, giữ chặt hai tay đối phương, giãy giụa nói:

"Tôi không nói dối, tôi là thật sự không nhớ rõ, cậu có đánh cũng vô dụng, hơn nữa đánh người là phạm pháp!”

Thời Niên cười chế nhạo, như một con sói đầu đàn bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, hung hăng nhìn chằm chằm vào người đối diện.

"Đánh người là phạm pháp? Thế thì có sao? Hôm nay phải cho mày một bài học, xem xem về sau còn dám không coi ai ra gì nữa không!"

Dứt lời, liền dùng sức xé rách áo đồng phục của Diệp Thâm.

Hắn là một người nói ít làm nhiều, ưa việc chứng tỏ sức mạnh của mình trực tiếp bằng hành động hơn là những lời nói xáo rỗng.

Diệp Thâm lúc này thật sự sợ hãi, bắt lấy tay Thời Niên, liều mạng chống cự, quát lớn:

"Cậu đừng như vậy, có chuyện gì từ từ nói, tôi không phải là cố ý, nghe tôi giải thích đã.”

Đáng tiếc cậu thể lực quá kém, dùng hết sức cũng không có tác dụng gì. Thực mau đã bị lột gần sạch quần áo.