Trình Quân Nhiên nhìn xuống bức ảnh trong điện thoại, một tia cảm giác hưng phấn kí©ɧ ŧɧí©ɧ truyền tới, nhưng vẫn cố đè ép giọng xuống nói: “Cậu muốn tôi giả làm người của công ty cậu đi dụ dỗ tên này à?”
“Không cần, không cần, tôi không phải kiểu người bất nhân bất nghĩa ngay cả anh em cũng hãm hại được!” Ngụy Minh Chinh nói một câu đầy nghĩa khí.
“Cho nên?” Làm sao Trình Quân Nhiên có thể thực sự hiểu rõ được con người hắn.
“Tôi thì nghĩ, anh đẹp trai đến vậy, giúp tôi thu phục một vùng, để cho mấy con quỷ ngoại bang phương Tây biết rằng Đại Hoa Phục Quốc chúng ta chẳng có gì tốt đẹp!” Ngụy Minh Chinh nói xong liền cảm thấy hôm nay bản thân hắn nói chuyện quá có khẩu khí.
Trình Quân Nhiên biết Ngụy Minh Chinh vì chính bản thân và vợ hắn đã bỏ ra không biết bao nhiêu nỗ lực, hai năm nay người nhà họ Ngụy không ít thì nhiều ai ai cũng ra sức làm khó công ty mới mở của hắn, e rằng cái hợp đồng này thực sự quá lớn, cho nên mới muốn mời hắn sang trợ giúp, nhưng lại ngại mở miệng.
“Được thôi, vừa hay bộ phim tôi đang đóng cũng sắp đóng máy rồi, cậu lên cái lịch đi, tôi sẽ qua đó.” Trình Quân Nhiên gật đầu, Ngụy Minh Chinh vui mừng quá đỗi, liên tục gọi hắn bằng anh, sau đó mới cúp điện thoại.
Đợi đến lúc Trình Quân Nhiên đi ra ngoài, phát hiện đám người khi nãy vẫn không chịu tản đi.
“Có chuyện gì vậy?” Trình Quân Nhiên đẩy trợ lý hỏi một câu, trợ lý nhìn thấy Trình Quân Nhiên, vội vàng kéo Trình Quân Nhiên trốn sang một bên, vui vẻ nói: “Đảo ngược tình thế rồi! Vốn dĩ người chống lưng của nam thứ ba là bố của Mr. Dương! Mới vừa rồi còn có người nhìn thấy Mr Dương bị đánh!”
Trình Quân Nhiên không ngờ rằng lại có một câu chuyện máu chó thế này, hắn nhíu nhíu mày lông mày, liền nhìn thấy giữa đám người, nam thứ tám bị người khác đẩy tới, đôi mắt ngấn lệ đi lại gần xin lỗi nam thứ ba.
Nhân vật phản diện do chính nam thứ ba thủ vai cũng chẳng có khí thế tốt lành gì, hắn ta cười lạnh liếc mắt nhìn lướt qua nam thứ tám từ trên xuống dưới, vươn tay véo mạnh gương mặt nhỏ của cậu, sau khi véo véo vài cái thì giáng xuống một bạt tai.
Nam thứ tám là một tiểu thịt tươi mới vào nghề, gương mặt vừa ngẩng lên, một tát này khiến khóe miệng bị rách toạc, cả đám người xung quanh thầm hít một hơi lạnh.
Đạo diễn nhắm mắt làm ngơ, đứng cuối người trước một người đàn ông tóc bạc màu muối tiêu, cười trừ.
“Đúng là náo nhiệt thật.” Một ông lão diễn viên đứng bên cạnh chán ghét nói một câu.
Trình Quân Nhiên nhẹ nhàng thở ra, một người hiểu rõ quy tắc ngầm như hắn cũng không nói thêm gì nữa, không lâu sau đó đoàn phim đã đến ngày đóng, phim cũng bắt đầu chiếu, giống như chưa từng xảy ra bất kỳ chuyện gì vậy.