Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Xin Được Bao Nuôi

Chương 1.2: Người khác đều được bao nuôi

Giọng nói lạnh lùng mang theo một chút lửa giận vô hình, người đầu dây bên kia dò hỏi một câu: “Anh... Anh lại lên cơn rồi à?”

Lúc này Trình Quân Nhiên đang mang tâm trạng vô cùng tồi tệ, hắn mỉa mai cười nói: “Không bằng cậu cứ nói tôi lại tϊиɧ ŧяùиɠ dồn lên não chỉ vì vừa mới nhìn thấy cơ thể cường tráng của một người đàn ông mà thôi.”

“À, tôi có nghe nói về Mr. Dương, anh ta xuất thân từ giới người mẫu, sau đó kết hôn chuyên tâm chăm sóc chuyện trong nhà, không ngờ lại thích đàn ông.” Người đầu dây bên kia nhẹ nhàng cười nói.

“Quả nhiên không hổ danh là ông trùm Drama của giới nghệ sĩ, nhanh vậy là có tin tức rồi.” Trình Quân Nhiên cũng biết đối phương đang giúp hắn phân tâm, thế nhưng hắn vẫn không nhịn được, trên miệng nở ra một nụ cười mỉm, nhưng trong lòng lại giống như bị lửa thiêu đốt.

“Cậu nói thử xem, có phải tôi đã già rồi không?”

Trình Quân Nhiên có chút khó hiểu thêm một chút ấm ức dò hỏi đối phương.

“Anh á? Anh không phải là nhành hoa mới mươi mốt tuổi đang độ tuổi xuân phơi phới sao? Bộ “Hoa thủy tiên” đợt trước có blogger còn đăng tải hình ảnh anh mặc đồ học sinh cấp ba, chẳng phải còn được rất nhiều lời bình luận có cánh đấy à.” Đối phương có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền dùng dẫn chứng sự thật để chứng minh cho hắn thấy.

“Vậy... Vậy tại sao lại chẳng có ai muốn bao nuôi tôi.” Trình Quân Nhiên ấm ức buông cái chân dài xuống, trong giọng nói hắn mang theo một chút dịu dàng hiếm thấy, đang mạnh lại chợt yếu mềm khiến đối phương như muốn nín thở.

“Anh... Anh... Tôi là thẳng là người đã có gia đình! Lần sau anh còn như vậy với tôi nữa... Thì tôi...” Đối phương vì căng thẳng nên nói chuyện cũng có chút cà lăm.

“Thì làm sao? Muốn làm tôi à?” Trình Quân Nhiên mấp máy môi mỏng đỏ mọng, trên mặt mang theo ý cười.

“Đệch! Ông đây không phải đang chơi trò tình ái qua điện thoại với anh!” Đối phương trực tiếp xù lông lên.

Trình Quân Nhiên lại nhẹ nhàng sờ lên đũng quần đang nhô lên của mình, sau đó thở dài một hơi, hắn thấy ngọn lửa trong lòng hình như đang dần biến mất.

“Quân Nhiên, anh không sao chứ?” Không thấy Trình Quân Nhiên nói thêm gì nữa, đối phương có chút hốt hoảng.

“Không sao, cũng không biết đồ ở nhà tôi có còn đủ pin không.” Trình Quân Nhiên nhìn lướt qua nóc nhà có chút cũ nát, khẽ giọng nói một câu.

“Ông trời ơi! Anh vẫn chưa ném mấy thứ đồ đáng sợ kia đi à? Lần trước còn bị thương đến mức phải nhập viện, anh có biết tôi phải bỏ ra biết bao công sức mới xin được bác sĩ đổi tên bệnh nhân đi không!” Đối phương giống như muốn khóc thét lên.

“Vậy thì phải làm sao?” Trình Quân Nhiên siết chặt chiếc cúc trên áo khoác, từ tốn đùa nghịch.

“Chi bằng... Anh tìm bạn trai đi?” Đối phương dò hỏi một câu.

“Ngụy Minh Chinh!” Bỗng nhiên Trình Quân Nhiên cất giọng lạnh như băng.

“Được rồi, được rồi, không phải chỉ bắt gặp tình đầu lên giường với một bà cô già thôi sao, có gì ghê gớm đâu.” Đối phương tiếp tục nói nhỏ: “Hơn nữa anh cũng đã bị hắn ăn đâu! Anh có cần thiết phải ám ảnh đến mức này không!”

“Có tin không, bây giờ tôi liền gọi điện thoại cho Amy, kể cho cô ấy nghe từng chuyện từng chuyện trong quyển lịch sử tình trường phóng đãng của cậu?” Trình Quân Nhiên bị chạm vào nỗi đau nên ác độc đe dọa.

“Được được, không nói chuyện này nữa.” Ngụy Minh Chinh tự biết mình đấu không lại liền nói lảng sang chuyện khác:

“Vậy anh cũng không cần tìm người bao nuôi anh chứ, anh hết tiền rồi sao?”

“Vừa đủ để lọt vào bảng xếp hạng thu nhập của nghệ sĩ theo năm.” Trình Quân Nhiên trầm giọng nói một câu.

“Đệch, cả năm nay anh lười biếng đến vậy, mà cũng có thể lọt vào bảng được à! Ông đây khổ cực đấu tranh trong sáng ngoài tối, được chia hoa hồng cũng chả được bao nhiêu!” Ngụy Minh Chinh phẫn nộ nói.

“Ai bảo cậu làm thái tử thì không thích, nhất quyết muốn tự lập nghiệp, chờ cậu lập nghiệp xong thì cũng thành ông già rồi, cơ thể mục nát, chỉ có thể nhìn con trai mình trái ôm phải ấp...” Trình Quân Nhiên mỉm cười mặc sức suy diễn về tương lai của Ngụy Minh Chinh.

“Tôi cảm ơn, sắp hết năm rồi, anh có thể nói vài câu lời hay ý đẹp gì đó có được không?” Ngụy Minh Chinh nghiến răng nghiến lợi nói.

“Được rồi, không nói với cậu nữa, tôi phải đi quay phim rồi.” Trình Quân Nhiên xem xét thời gian, bên kia chắc cũng sốt sắng không ít rồi, nên cúp điện thoại thôi.

“Chờ... Chờ một chút.” Bỗng nhiên Ngụy Minh Chinh mở một tập tài liệu ra, sau đó lấy chứng minh thư bản photo ra chụp một tấm, gửi cho Trình Quân Nhiên.

“Cái thứ gì đây?” Trình Quân Nhiên nhìn tấm ảnh chứng minh thư bản photo không được sắc nét lắm, điện thoại liền tự động chỉnh ảnh rõ ràng hơn.

“Cái đệch! Con riêng à?” Tim của Trình Quân Nhiên như bị điện giật lấy một cái.

“Ừm hứm, thằng nhóc này không biết từ đâu chui ra, tuổi không lớn lắm, dạo gần đây nhận được rất nhiều hợp đồng, cũng thuộc tuýp người rất có phong thái của một nghệ sĩ.” Ngụy Minh Chinh sờ sờ lông mày nói: “Mấy cô em dưới trướng của ông đây đều lần lượt thất thủ, bình thường miệng lưỡi sắc nhọn, có thể khiến hàng loạt đàn ông say khướt, đứng trước tên này thì lại đồng loạt đổ rạp.”