Cố Hoa Viên bảo cô tìm chị ấy nhờ giúp đỡ thì cô cũng chẳng khách sáo làm gì.
Đây là lần đầu tiên chị Vương bị người ta tìm tới tận nhà, tối hôm qua vừa mới vỗ ngực bảo sẽ chăm sóc cho người ta, bây giờ vừa thấy Lâm Kiều tới tìm mình nhờ giúp đỡ thì chẳng hề do dự đáp lại luôn: "Chuyện nhỏ thôi mà. Nào, chị dẫn em đi lấy nước."
Chị Vương hoàn toàn chẳng có ý nghĩ chờ Cố Hoa Viên tới rồi mới đi lấy nước.
Ở cái thời đại phụ nữ có thể gánh cả nửa bầu trời này, các đồng chí phụ nữ bày tỏ rằng việc trong nhà đều có thể tự làm được hết. Nếu chuyện gì cũng chờ đàn ông thì sẽ làm chậm trễ sự nghiệp khai hoang mất.
Lâm Kiều chưa từng làm chuyện này nên cứ mơ mơ màng màng đi theo chị Vương đi lấy nước.
Thật ra trong trung đoàn cũng có đường ống dẫn nước, chỉ là không dẫn tới khu người nhà mà thôi. Nói đúng ra thì là không dẫn tới từng nhà một mà chỉ có một vòi nước chung, mọi người cần thì tự tới lấy nước.
Hơn nữa để tiết kiệm nước thì vòi nước này cũng không phải mở cả ngày mà chỉ mở theo lịch vào sáng sớm và buổi tối.
Lúc Lâm Kiều và chị Vương tới thì ở đó đã bắt đầu xếp hàng rồi.
Mọi người thấy Lâm Kiều lạ mặt thì đều tò mò ngắm nghía.
Chị Vương cười thoải mái: "Nhìn gì thế, đây là đồng chí Lâm Tiểu Kiều, đối tượng của Tiểu Cố. Người nhà đã sắp xếp cho rồi."
Có nhiều người chưa từng gặp Lâm Kiều mà mới chỉ nghe qua tên cô, bây giờ cuối cùng cũng gặp được thì đều tò mò quan sát cô, có đôi người nhiệt tình còn cười chào hỏi.
Lâm Kiều rất thích bầu không khí náo nhiệt này, trước kia cô đi tới đâu chơi đều sẽ có cả đống người chào hỏi cô, cô cũng cười vẫy tay với mọi người.
"Cuối cùng cũng chịu ra ngoài rồi cơ đấy, mấy hôm nay đều là đại đội trưởng Cố mang cơm về thôi đấy."
Giọng điệu này nghe hơi chua chua.
Chị Vương nghe thấy thì quay sang nhìn ngay, là cô vợ Lý Nhị Muội của chính trị viên Trần của đại đội 2. Nhắc tới chính trị viên Trần này thì cũng không phải bậc tầm thường, tiếc là ở quê tự tìm cho hắn một cô vợ, dáng dấp thì cũng được, chỉ là tính cách thì không hòa đồng.
Miệng lưỡi cô ta chẳng tha ai, đặc biệt chướng mắt nhà người khác đầm ấm ân ái. Mấy tin đồn thất thiệt về vợ của Tiểu Trần hồi trước đều truyền ra từ miệng cô ta cả.
Chị Vương lập tức khó chịu, bình thường nói vài câu thì đã đành, bây giờ đồng chí Tiểu Kiều vừa ra ngoài đã xỉa xỉa xói xói như thế là có ý gì chứ. Lỡ như đồng chí Tiểu Kiều không vui thì phải làm sao?
Lâm Kiều không hề không vui, cô còn đang bận ngạc nhiên.
Bởi vì Lý Nhị Muội vừa lên tiếng, Phì Miêu đã mở khóa một nhiệm vụ phó bản cho cô.
"Ting, mở khóa tiểu quái phản diện Lý Nhị Muội. Mời người chơi tiếp xúc với Lý Nhị Muội, trở thành bạn của Lý Nhị Muội, đạt được thành tích cấu kết với cô ta làm chuyện xấu, thành công sẽ mở khóa chức năng trò chơi ngẫu nhiên, thất bại không có trừng phạt."
Lâm Kiều nghe thấy vậy thì không vui, bảo cô làm bạn với người này á?
Đừng có đùa chứ.
Hơn nữa sao cô lại phải làm bạn với phản diện? Lại còn là kiểu người vừa gặp mặt đã nói lời chanh chua.
Chuyện này làm cô nhớ lại đám tiểu yêu tinh mà cứ gặp mặt cô là cãi cọ hồi trước. Dù là vì tôn nghiêm thì cô cũng không muốn chủ động quỳ gối khom lưng.
Bên này chị Vương đã bắt đầu quở trách Lý Nhị Muội: "Đồng chí Lý Nhị Muội, lo mà lấy nước của cô đi, nếu cô không muốn lấy nước thì tránh ra chỗ khác."
Nói cho cùng Lý Nhị Muội vẫn sợ chị Vương, dù sao vị này cũng là người phụ trách quản lý công việc của các đồng chí phụ nữ trong khu người nhà quân nhân.
Chẳng qua miệng lưỡi vẫn chưa chịu tha cho người ta: "Em cũng chỉ nhắc nhở thế thôi ạ, tránh cho có vài người hình thành thói quen cơm đến há miệng áo đến giơ tay thôi ạ. Đây là sai lầm về mặt tư tưởng. Đại đội trưởng Cố cũng không dễ dàng gì, ngày nào cũng đưa cơm thì vất vả lắm."