Thiên Kim Hào Môn Ở Thập Niên 60

Chương 32

Đương nhiên không thể ăn mãi món này, tự mình nấu ăn, thức ăn khẳng định sẽ được cải thiện.

Anh cũng không yêu cầu người bên mình phải chịu đựng gian khổ như những người khác. Nhưng điều kiện trước tiên là phải chịu khổ được. Tất nhiên cũng sẽ có những ngày tốt lành. Tất cả đều phải có mức độ.

Vừa nghe rằng có thể vào đi lên huyện, Lâm Kiều lại càng cảm thấy vui vẻ. Trong trên huyện sẽ có đồ ăn đồ uống ngon, có chỗ vui chơi. Vội vàng gật đầu.

Lần này khi Cố Hoa Viên rời đi, Lâm Kiều còn tự mình tiễn anh ra tận cửa, dặn dò nói, “Đừng quên những gì anh đã hứa.”

“Tôi biết rồi”. Cố Hoa Viên quay lưng về phía cô, xua tay dặn, “Nhớ đóng cửa cho kỹ, đi nghỉ sớm một chút”.

“Tôi biết rồi, biết rồi”. Lâm Kiều vội chạy lại đóng cửa.

Cố Hoa Viên: “……”

Lúc đi ngang qua phòng bên cạnh, Cố Hoa Viên đứng bên ngoài và gọi Doanh trưởng Vương.

Chị Vương chạy ra mở cửa. Nhà bọn họ cũng vừa mới ăn cơm xong, đang dọn dẹp.

Thấy Cố Hoa Viên đến, liền hỏi anh đã ăn chưa.

“Tôi ăn rồi”.

Chị Vương cười nói, “Là ăn cùng đồng chí Tiểu Kiều à? Hôm nay ăn cơm hơi muộn. Chị vẫn nghe thấy chút động tĩnh. Đừng có bắt nạt người ta”.

Cố Hoa Viên nói, “Nói mới nhớ, đồng chí Tiểu Kiều trước đây từng làm người giúp việc trong nhà tư bản…”

Lời nói chỉ được một nửa liền dừng, phần còn lại để cho chị Vương tự mình hình dung.

Chị Vương nghe xong liền cảm thấy đáng thương.

“Cô ấy bị trông coi chặt chẽ, có chút sợ người lạ, về sau làm phiền chị chỉ bảo cho cô ấy”.

Doanh trưởng Vương ngồi bên cạnh hút thuốc, nghe thấy lời này liền nói, “ Văn Thu, em quan tâm hơn một chút”.

“Cái này còn cần anh phải nói sao? Chỉ cần nghĩ đến những gì mà Tiểu Kiều phải trải qua trước đây, em cũng sẽ giúp cô ấy”. Sau đó vỗ ngực đảm bảo, chính mình nhất định sẽ chỉ bảo Tiểu Kiều thật tốt, giúp đỡ cô ấy sớm quen thuộc với cuộc sống ở đây.

Lúc này, Cố Hoa Viên mới mỉm cười cảm ơn rồi rời đi.

Sau khi anh đi, chị Vương liền nói đùa doanh trưởng Vương, “ Tiểu Cố cũng thật là kỹ càng tỉ mỉ, muộn rồi còn rời đi, còn phải tới đây nhờ chúng ta quan tâm một chút. Anh nói xem có đáng không, cậu ấy nếu qua đêm ở đây, chúng ta cũng sẽ không nói ra ngoài nha. Vợ chồng sắp cưới, có cái gì mà phải chú ý nữa chứ”.

Thời buổi bây giờ, chuyện chia tay là cực kỳ khó. Tình huống cha mẹ đã gặp mặt rồi, đã quyết định rồi, về cơ bản thì mọi việc đã xong xuôi.

Doanh trưởng Vương nói, “Ở đâu cũng có người nhiêu chuyện, không thể không cẩn thận, cũng nên đề phòng người khác nói lung tung. Em nhìn xem vợ tiểu Từ bị nói thành như thế nào. Mặc bộ quần áo mới cũng bị người ta bàn tán”.

Đây cũng là tình huống khó tránh, gia đình quân nhân đều đến khắp nơi từ cả nước, rất khó đảm bảo mọi người đều sinh hoạt giống như nhau. Tính tình như vậy cũng đã hình thành từ sớm, không thể thay đổi được.

“Em thường ngày giúp đỡ cô ấy nhiều một chút. Tiểu Cố cũng đã nói trước với chúng ta, chính là tin tưởng em, mới nhờ chúng ta để ý nhà bên cạnh”.

Nghe được lời này, trong lòng chị Vương không khỏi cảm thấy thoải mái. “Anh yên tâm đi”.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Kiều vẫn mặt mày ủ dột chẳng có chút tinh thần nào.

Vất vả lắm mới nghĩ thông suốt thì cô lại đột nhiên phát hiện ra khắp người khó chịu. Đã hai ngày rồi cô chưa tắm cơ đấy. Trước đó vấn đề cá nhân đều dựa hết vào chút nước nóng trong bình nước nóng kia để giải quyết.

Trước đó chỉ lo lòng chuyện tuyệt thực nên hoàn toàn không để ý tới mấy chuyện này. Bây giờ ăn no uống đủ nghĩ thông suốt rồi thì bắt đầu quan tâm tới vấn đề vệ sinh cá nhân mới phát hiện ra khắp người khó chịu.

Có lẽ là do tác dụng tâm lý, dù sao cả đêm hôm nay Lâm Kiều đều ngủ chẳng yên giấc.

Buổi sáng ngủ dậy còn chẳng kịp chờ Cố Hoa Viên cô đã tự đi gõ cửa nhà chị Vương ngay bên cạnh.

Lâm Kiều chẳng sợ người lạ, tính cách cô từ xưa tới giờ chưa từng sợ ai, cứ gặp là quen, chẳng coi người ta là người ngoài.