Lâm Cẩn Chi đã bám theo sau Diệp thái y sau khi nghe người nói lại rằng hắn đang tiến vào mật đạo.
Đây là một con đường bí mật được hoàng gia sử dụng để bảo toàn mạng sống, từ xưa đến nay chỉ có một mình hoàng đế biết được.
Lâm Cẩn Chi vẫn luôn nghĩ hắn là một trong số những người khiến y có thể mở miệng nói ra, không nghĩ tới Sở Yến lại nói với một người ngoài.
Chỉ cần nghĩ đến điều này, sắc mặt Lâm Cẩn Chi dần dần trở nên lạnh lẽo, ghen tị xen lẫn hận thù, khiến Lâm Cẩn Chi hoàn toàn không thể phân rõ, cũng không nghĩ đến đó là ghen tị.
Lần này Lâm Cẩn Chi cảm nhận được rất rõ ràng, Sở Yến nói với một người ngoài, mà không phải hắn.
Chẳng lẽ Sở Yến cảm thấy, khi bọn họ đã ở thời điểm thân mật nhất, y cũng không thể tín nhiệm hắn sao?
Quên đi…… Loại chuyện này, hắn đã sớm đã minh bạch, cần gì hỏi lại?
Diệp thái y đi đường vô cùng cẩn thận, nhưng dù sao cũng không phải là người luyện võ, không nghĩ đến việc chính mình đã bị người ta theo dõi.
Hắn rẽ vào rừng trúc, cuối cùng bước vào mật đạo của cung điện tại một khu nhà bỏ hoang nơi Sở Yến đã nói.
Ngay cả Diệp thái y cũng nhịn không được mà tán dương, vậy mà có một mật đạo ở nơi thế này.
Diệp thái y cầm một chiếc đèn l*иg, cơn gió âm u lạnh lẽo thổi quanh người khiến hắn cảm thấy bất ổn trong lòng.
Bệ hạ đã nói, xung quanh nơi này đều là ngõ cụt hoặc là cạm bẫy, ngay cả kiếm khách có võ công cao cường cũng không thể ra ngoài, phải đi theo hướng y đã nói, nhất định không được sai dù chỉ là một bước.
Cho dù sợ hãi, Diệp thái y cũng xốc lại tinh thần, thật vất vả mới đi vào được bên trong mật thất.
“Ai?!”
Bên trong có người hô một tiếng.
Diệp thái y lập tức nói: “Là bệ hạ bảo ta tới.”
Lời này vừa nói ra, một trận gió cuồng bạo thổi bay đèn l*иg trong tay hắn. Bên trong quá tối, chỉ qua chút ánh sáng của dạ minh châu mới có thể lờ mờ nhìn thấy đường.
Người nọ cuối cùng bước tới, dùng kiếm ngăn hắn lại: “Bằng chứng.”
Diệp thái y lắp bắp nói một chuỗi khẩu hiệu không lưu loát, sau khi nghe được trong lời nói của hắn, người nọ mới thu hồi kiếm của mình.
“Nói đi, lần này bệ hạ muốn biết chuyện gì?”
Diệp thái y có chút tò mò: “Bệ hạ chưa nói gì hết, chỉ để ta đến đây nhìn xem Lâm hầu gia.”
“Xem lão yêu quỷ kia làm gì?”
“Chỉ cần…… Xác nhận lão đã chết hay chưa.”
Người nọ cười lạnh một tiếng: “Không chết là không chết, có điều chỉ là vừa mù vừa điếc, so với chết thì không có gì khác nhau.”
Diệp thái y không khỏi mở to mắt, hô hấp bắt đầu dồn dập.
Đó chính là hầu gia của một nước, không có lệnh của bệ hạ, bọn họ khẳng định không dám làm ra những chuyện như vậy với Lâm hầu gia!
Bệ hạ…… Tại sao phải làm như vậy?
“Ta là ảnh vệ thống lĩnh Yến Phong.”
Đáy lòng Diệp thái y có vài phần tìm tòi nghiên cứu, mà Yến Phong gần như đã viết lại toàn bộ mọi chuyện phun ra từ miệng Lâm hầu gia trong thời gian qua, cậu ta đi vào bên trong lấy sổ con giao cho Diệp thái y: “Thứ này ngươi đưa cho bệ hạ, là những gì Lâm hầu gia đã nói.”
Diệp thái y theo hắn đi vào, phát hiện bên trong sáng hơn rất nhiều, hắn cúi đầu, nhìn thấy rõ ràng mặt trên cuốn sổ dùng chữ tự màu đỏ viết ——
Tháng ba năm thứ tư Nguyên Đức, đại tướng quân Hàn Tranh với biên quan làm phản.
Tháng năm năm thứ tư Nguyên Đức, bệ hạ phái binh thảo phạt, áp chế Hàn Tranh.
Tháng tám năm thứ tư Nguyên Đức, bệ hạ nổi trận lôi đình dùng thủ đoạn thu hồi binh quyền, trong triều không một người dám nói không.
Tay Diệp thái y run lên, hiện tại mới tháng ba, nhưng Hàn Tranh lại không làm phản ở biên giới, mà là trực tiếp nhốt bệ hạ vào trong cung!
Những…… Những thứ này hoàn toàn khác những gì hắn đã biết.
Những điều được viết ở đây như được tiên đoán trước vậy, hơn nữa bệ hạ lại để ý nhiều đến nó, khiến cho Diệp thái y không khỏi nghi ngờ: ” Vừa rồi ngươi nói …Lâm hầu gia là yêu ma?”
Yến Phong cười lạnh một tiếng: “Không phải yêu ma thì là gì? Lúc trước bệ hạ bắt lão, những chuyện Lâm hầu gia nói ra đều gần như chính xác. Người như vậy, rất có thể là bị cô hồn dã quỷ gì đó chiếm lấy thân thể rồi sống lại, nếu không sao có thể biết trước được nhiều chuyện như vậy?”
Diệp thái y tựa hồ còn muốn nói gì nữa, đúng lúc này, Lâm Cẩn Chi đột nhiên từ bên ngoài đi vào.
“Tại sao ngươi lại ở chỗ này?” Diệp thái y kinh hãi.
Lâm Cẩn Chi vẫn chưa nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, chỉ nhìn thấy Lâm hầu gia mắt mù tai điếc ngủ ở trên phiến đá, giọng trần đυ.c hét lên: “Cha, nhi tử tới chậm rồi.”
Lâm hầu gia sao có thể nghe thấy tiếng Lâm Cẩn Chi, vẫn không hề có phản ứng gì.
Lâm Cẩn Chi dẫn theo người ở phía sau, hắn phân phó những người đó bắt Diệp thái y cùng Yến Phong lại trước.
Yến Phong cảm thấy là Diệp thái y dẫn người tới, sắc mặt khó coi: “Ngươi phản bội bệ hạ!?”
Diệp thái y có khổ nhưng nói không nên lời, một phen tranh đấu này, hắn cũng bị người của Lâm Cẩn Chi khống chế.
Lâm Cẩn Chi đi tới bên cạnh, nắm chặt tay Lâm hầu gia, viết từng câu từng chữ ở trong tay lão: Là con Cẩn Chi.
Lâm hầu gia rốt cuộc cũng có phản ứng, thân thể phát run hỏi: “Thật là con ta Cẩn Chi?”
Lâm Cẩn Chi viết: [ Đúng, con tới cứu người. ]
Lão Lâm hầu gia nước mắt tràn trề, ở trong nơi tăm tối không có ánh sáng thời gian dài thế này làm cho lão cực kỳ sợ hãi.
Nhưng bệ hạ lại cố tình không gϊếŧ lão, chỉ luôn tra tấn lão bằng cách này, khiến lão ta chỉ có thể thân cận dựa dẫm vào một mình Yến Phong.
Lâm hầu gia biết bệ hạ đang trả thù trên thân thể của lão theo cách tương tự, hẳn là gậy ông đập lưng ông đi.
Nhưng ở trong bóng tối lâu như vậy, lão ta thật sự xem Yến Phong trở thành người để dựa dẫm.
“Cẩn Chi, ta biết sai rồi, ta không nên phái người ám sát bệ hạ nhiều lần như vậy, con xin bệ hạ thả ta ra đi!” Lâm hầu gia bị giam giữ lâu rồi, sớm đã mất đi lý trí.
Lâm Cẩn Chi vừa mới vui sướиɠ khi được nhìn thấy Lâm hầu gia thì lập tức ngơ ngác, cơ hồ không thể tin được mà nhìn Lâm hầu gia.
Đầu ngón tay hắn run rẩy, hít một hơi thật sâu: [ Cha người nói cái gì? Người ám sát bệ hạ khi nào? ]
Nhưng Lâm hầu gia lại điên điên khùng khùng, liên tục hồ ngôn loạn ngữ, cầu xin bệ hạ đừng gϊếŧ lão ta.
Bên kia Yến Phong không nhìn nổi, chỉ nói: “Bệ hạ không có gϊếŧ ngươi, chính là đã ban ân cho ngươi rồi. Chỉ bằng vài lần Lâm hầu gia ám sát bệ hạ kia, cũng đủ cho một nhà tội nhân các ngươi phải chết sạch!”
Lâm Cẩn Chi mở to mắt, lúc trước hắn chỉ cảm thấy Sở Yến là một tên hôn quân…… Muốn đoạt quyền nên mới giáng tước vị của cha hắn.
“Cha ta đã từng ám sát bệ hạ?”
“Hừ, giả nhân giả nghĩa làm gì?”
Tay Lâm Cẩn Chi run cả lên, trong tình huống như vậy, hắn tin rằng Sở Yến sẽ không thể bày ra mưu kế để lừa hắn.
Vậy hắn…… Đến tột cùng là đang làm cái gì?
Cùng Hàn Tranh nội ứng ngoại hợp, chặt đứt đường lui của Sở Yến, để thái giám đùa giỡn y, còn nhốt ở tẩm điện? Tẩm điện kia thực sự rất đặc biệt, là Sở Yến đặc biệt vì hắn mà tạo ra, giống như một cái l*иg sắt để giam giữ hắn, nhưng từ đầu đến cuối Sở Yến cũng không hề nhốt hắn vào trong, ngược lại là hắn…… nhốt y vào đó.
Đáy mắt Lâm Cẩn Chi hiện lên sự khϊếp sợ khủng khϊếp, đến mức một lúc lâu sau vẫn chưa phục hồi được tinh thần.
Khó trách…… Sở Yến nói hắn là kẻ lừa đảo.
Có thể y cảm thấy người bạn tốt lừa dối chính mình, cũng tham gia vào vụ ám sát.
Một sự hối hận vô cùng lớn vô cùng mãnh liệt thúc vào lòng Lâm Cẩn Chi, trong lòng hắn đau nhói như bị ai đấm vào.
Cuối cùng, Lâm Cẩn Chi hốt hoảng không biết đem Lâm hầu gia từ trong mật thất ra ngoài thế nào, sau khi dàn xếp tốt cho Lâm hầu gia, hắn liền đi đến nơi đó.
Thời điểm lúc hắn đẩy cửa ra, mới phát hiện cửa đang khép hờ, mà bên trong mùi máu tươi che trời lấp đất thổi quét qua.
Lâm Cẩn Chi thấy vết máu trong tẩm điện, nhiều đến không thể rửa sạch.
Hắn hoảng hốt hỏi Hàn Tranh đứng một bên: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Mặt mày Hàn Tranh cực lạnh, cười khẽ: “Chỉ là gϊếŧ một người mà thôi, nhưng mà bệ hạ lại rất đau lòng cho người kia.”
“Ai?”
“Hình như…… tên là Cao Hoa.”
Thân thể Lâm Cẩn Chi lảo đảo vài cái, sắc mặt trắng bệch.
Cao Hoa, hắn nhớ rõ Cao Hoa.
Ai cũng không tìm thấy túi tiền kia, nhưng chính Cao Hoa đã giúp tìm được.
Tính tình Sở Yến đa nghi như vậy, lại chỉ tin Cao Hoa. Đối với y mà nói, Cao Hoa cũng giống như là người thân.
Người xảy ra chuyện thế mà lại là Cao Hoa? Vậy Sở Yến làm sao bây giờ? Y tỉnh lại…… Sẽ đau đớn đến chừng nào?
Lâm Cẩn Chi nhìn Cao Hoa, vô số đêm đều là Cao Hoa cầm theo một chiếc đèn, cùng Sở Yến đi đến tẩm điện của hắn.
Hắn từng hỏi qua nhưng Cao Hoa chỉ nhẹ giọng nói nhỏ: “Bệ hạ quá khổ, thật vất vả mới thích được một người, công tử…… Bệ hạ chẳng qua chưa suy nghĩ cẩn thận một chút, chờ bệ hạ suy nghĩ cẩn thận, nhất định sẽ đến xin lỗi công tử.”
Lúc ấy trong lòng Lâm Cẩn Chi chỉ có oán hận tràn đầy, nghe loại lời nói này chỉ cảm thấy buồn cười.
Sở Yến quá khổ?
Đùa cái gì vậy!
Người đã từng gϊếŧ cả người thân huynh đệ của mình, Sở Yến chỉ phải chịu khổ một chút lúc còn bé, khi trưởng thành rồi thì đâu thấy cái khổ của y? Huống chi, y còn cưỡng bức mình!
Nhưng hiện tại, bởi vì chuyện Lâm hầu gia mà khiến Lâm Cẩn Chi có chút khó mà phán đoán, đến tột cùng Sở Yến là loại người như thế nào.
Cuối cùng Lâm Cẩn Chi hít một hơi thật sâu: “Thi thể Cao Hoa đâu?”
“Còn chưa có chết , vẫn ở bên ngoài.”
Lâm Cẩn Chi xoay người muốn đến đó, tốt xấu gì trước kia Cao Hoa cũng đã từng giúp hắn.
Hàn Tranh sững sờ: “Cẩn Chi?”
Lâm Cẩn Chi không để ý đến hắn, mà lập tức rời khỏi chỗ này.
Hàn Tranh cũng chỉ đành đi theo, đi tới gian phòng trong, lại thấy Lâm Cẩn Chi ở trước mặt Cao Hoa, lặng lẽ nói: “Ta đến rồi, ngươi có gì muốn trăn trối không?”
L*иg ngực Cao Hoa phập phồng, tất cả hơi thở ra đều có mùi máu.
Ông nắm lấy tay Lâm Cẩn Chi, nước mắt lưng tròng: “Công tử, đừng hận bệ hạ…… Đừng hận bệ hạ, y chỉ là quá cô đơn, quá khổ cực.”
Lâm Cẩn Chi tránh khỏi tay ông: “Y khổ? Nhưng y đã làm những việc kia với ta, bảo ta chịu nổi thế nào.”
Cao Hoa cố nói ra từng câu từng chữ: “Bệ hạ, bệ hạ……”
Ông hộc ra một ngụm máu lớn, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra được.
Lâm Cẩn Chi khó mà thiện tâm được một lần, vậy mà gọi người tới dùng nhân sâm cứu lại mạng Cao Hoa.
Cao Hoa rốt cuộc cũng cứu lại được cái mạng, run rẩy nói với Lâm Cẩn Chi một chuyện mà ông đã giấu ở trong lòng suốt mười năm——
Lý do bệ hạ tín nhiệm ông như vậy , chính là do ông thường xuyên đến thăm bệ hạ.
Ông cảm thấy bệ hạ rất đẹp, sẽ không giống những tên thái giám ngày đó cùng nhau ức hϊếp ông, còn thường xuyên mang theo thức ăn cho ông.
Nhưng sau này Cao Hoa lại bị chuyển tới bên người Quý Phi, không còn gặp được bệ hạ nữa.
Vài năm sau, ông theo sự phân phó của Quý Phi, đưa thức ăn đến cho Thái Tử, lại ngoài ý muốn thấy được một màn.
Thái Tử ôm Thất hoàng tử, đè ở trên người y, hôn môi y, hôn xương quai xanh y.
Mà ánh mắt Thất hoàng tử trước sau như một đều trống rỗng, ngay cả khi bị ép làm loại chuyện này cũng là một mảnh yên tĩnh như đã chết.
Sau này Cao Hoa mới biết được, bên ngoài đều truyền tai nhau nói Thái Tử cùng Thất hoàng tử thân mật quá mức, cứ như là lấy Thất hoàng tử để nuôi dưỡng rồi độc chiếm một mình.
Mà Thái Tử, có chứng bệnh bạo ngược.
Ông thường xuyên thấy trên người Thất hoàng tử bị đánh đến đầy rẫy vết thương.
Rõ ràng là hoàng tử tôn quý như vậy, lại sống không bằng một thái giám như ông.
Thời điểm ông bí mật đưa thuốc cho Thất hoàng tử, Thất hoàng tử lại hỏi: “Ngươi có cảm thấy ghê tởm ta hay không?”
Mặc dù y nhẹ nhàng cười, nhưng lại giống như đang khóc.
Cao Hoa mãi không thể quên, ông đau lòng đến mức sắp chết, cứ như bị ai đó dùng dao nhỏ hung hăng đâm vào máu thịt.
“Nô tài vĩnh viễn không cảm thấy điện hạ ghê tởm.”
[ Giá trị hối hận của Lâm Cẩn Chi đã lên đến hai trái tim, chủ nhân cố lên! Rất nhanh thôi là có thể hoàn thành nhiệm vụ tẩy trắng rồi! ]
Sở Yến đã sớm tính tới một bước này rồi, thở dài: [ Haizz…… Nếu không thì cùng nhau công lược Hàn Tranh trước đi. ]
[!!! ]
[ Mi nói xem, nếu về sau ta chỉ tín nhiệm một người là Hàn Tranh, chỉ thân cận với một người là Hàn Tranh, vậy Lâm Cẩn Chi sẽ thế nào? ]
Hệ thống suy nghĩ nửa ngày, trả lời: [ Đoán chừng sẽ bị tức chết QWQ , cầu mà không được sẽ rất thảm. Thời điểm có được mà không biết quý trọng, mất đi mới thấy hối tiếc thì đã không kịp.]
[ Ta quyết định sẽ chơi nhây lần này rồi, tôn trọng sự vui sướиɠ trước thôi! ]
Hệ thống: Ahhhh, nó lại nói gì mà làm chủ nhân hưng phấn đến như vậy