Đáng Tiếc Ta Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 4: 🌻 Sự Cam Chịu Của Đế Vương 🌻【4】

Khả năng dệt ký ức mà Sở Yến có được là do trao đổi với cửa hàng hệ thống.

Y đã tích lũy điểm kinh nghiệm ở một số thế giới, cắn răng chịu đựng làm nhiệm vụ, có chết vài lần, tích lũy một đống điểm kinh nghiệm rồi cũng không chịu sử dụng, chỉ muốn để dành đổi năng lực này.

[Đúng vậy, chủ nhân tốt bụng, đáng yêu và nghiêm khắc của tôi, sau khi có được khả năng này lại bắt đầu nghịch ngợm. ]

Sở Yến không khỏi nở nụ cười.

Chỉ khi y cảm thấy sinh mạng của mình đã được đảm bảo, sau đó mới lộ bản tính thực ra ngoài.

Tuy nhiên, thứ năng lực này là một bài kiểm tra sức mạnh tinh thần và khả năng kiểm soát cảm xúc, không thể sử dụng nó khi đối tượng hoàn toàn tỉnh táo.

Cho nên bước đầu tiên khi Sở Yến đến đây là gieo mầm nghi ngờ, sau đó là giải trừ sự đề phòng của đối phương.

Vì lý do này, y không ngừng chọc tức đối phương, tạo ra một dáng vẻ ta muốn chết, còn quyến rũ Hàn Tranh khiến lòng Lâm Cẩn Chi rối tung lên.

Sở Yến biết Lâm Cẩn Chi là một người thông minh, với thái độ khác với lẽ thường như vậy, bản thân Lâm Cẩn Chi sẽ nghĩ xem tại sao, căn bản chính y sẽ không cần phải dội nước bẩn lên người Lâm hầu gia nữa.

Sở Yến ngáp một cái, tiến vào bên trong ngủ thϊếp đi.

Mấy ngày nay, Sở Yến cưỡng ép củng cố tinh thần, vẫn luôn giả vờ ngủ, chỉ là không thể buông xuống những việc này.

Bây giờ tình hình đã ổn định một chút, trong lòng Sở Yến mới dần dần thả lỏng.

Sở Yến vô tâm không phổi ngủ đến say sưa, nhưng dáng vẻ này của y lại khiến những người bên cạnh xót xa muốn chết.

Diệp thái y biết Sở Yến lại hôn mê lần nữa, nên đã vào trong để bắt mạch điều trị cho Sở Yến.

Tẩm điện bên trong được phủ một lớp lụa mỏng màu đỏ, thảm cũng được làm bằng thứ tốt nhất là một bộ lông cáo trắng mịn. Mà người nằm trên đó có nước da trắng như tuyết, tóc đen dài như thác, môi không son mà đỏ. Dung mạo của y thanh thuần mà sâu sắc, nhưng đôi mắt đào hoa đó lại càng tôn vẻ đẹp của y lên thêm mấy phần.

Nhưng Sở Yến ăn mặc quần áo còn hơi mỏng manh, lộ ra một mảng ngực lớn, Diệp thái y bỗng nhiên có chút không dời mắt nổi.

Trước kia hắn vì kính sợ nên chưa bao giờ dám nhìn Sở Yến theo cách như vậy.

Nhưng bây giờ, Diệp thái y đã biết Sở Yến bị Lâm Cẩn Chi đè ở dưới thân như thế nào, qua dấu vết để lại trên người Sở Yến.

Cổ họng hắn như thắt lại, đôi mắt hắn khô nóng hơn một chút.

Đương kim bệ hạ của bọn họ, dung mạo quả nhiên là tuyệt mỹ, ngay cả Võ An Hầu công tử, người từ lâu đã mang danh tiếng là đệ nhất mỹ nhân so ra còn kém xa.

Khi Diệp thái y đến gần Sở Yến, Sở Yến cũng đã tỉnh lại. Đây là di chứng của cuộc du hành xuyên nhanh qua các thế giới của y, một khi có người tới gần mình, toàn thân y sẽ bắt đầu cảnh giác.

Chỉ cần có người tới gần, cả người lại biến thành nghệ sĩ nhân dân!

Sở Yến một lần nữa mở mắt ra, khí thế đã thay đổi.

Y tràn đầy mệt mỏi hỏi: “Sao ngươi lại đến đây nữa?”

“Thần…… Thần tới chẩn bệnh cho bệ hạ.”

Sở Yến rũ đôi mi như lông quạ xuống, nhẹ nhàng run rẩy ngồi dậy: “Dù sao thì cũng sẽ bị thương nữa thôi.”

Diệp thái y vừa nghe xong, máu đã trực tiếp vọt tới đỉnh đầu: “Võ An Hầu công tử sao có thể đối xử với ngài như vậy!”

Nơi đó của Sở Yến quả thực bị thương rất nhiều lần.

Nhìn bộ dáng của Diệp thái y đầy căm phẫn, ánh mắt Sở Yến nhìn hắn có phần đánh giá nhiều hơn một chút.

[ Hắn thích ta. ]

[ Aiii!!! ]

[ Kinh ngạc như vậy làm gì? ] Sở Yến từ trước đến nay luôn sủng ái hệ thống của mình, lại ở trong lòng nói với hệ thống, [ Có lẽ có thể lợi dụng một chút. ]

Sở Yến giãy giụa đứng lên, đưa tay cho Diệp thái y.

Theo tư thế này của y, sợi xích trên tay phát ra tiếng động, trong không gian im lặng có vẻ đặc biệt chói tai.

Sở Yến giống như cầu cứu mà nhìn về phía Diệp thái y, như thể xem hắn là sự cứu rỗi của chính mình.

Chỉ tiếc Sở Yến duỗi tay ra được một nửa, lúc đầu ngón tay sắp chạm vào hắn, lại dừng lại bởi vì nhìn thấy xiềng xích trên cổ tay.

Ánh sáng trong mắt Sở Yến tắt đi từng chút một.

Diệp thái y nhìn thấy rõ ràng những thứ quý giá trong mắt y đang từng chút một vỡ vụn.

Bỗng nhiên Diệp thái y cảm thấy đau lòng không chịu nổi: “Bệ hạ là muốn thần giúp ngài làm chuyện gì?”

“Giúp ta tìm một người.”

“Chỉ cần bệ hạ phân phó, thần muôn lần chết không chối từ!”

“Không cần ngươi muôn lần chết không chối từ, Lâm hầu gia ở mật đạo là do ta sắp đặt.”

Diệp thái y mở to mắt, Sở Yến thận trọng nói vị trí của những con đường mật đạo vào tai hắn. Sở Yến nhỏ giọng thì thầm, lỗ tai Diệp thái y đỏ bừng cả lên, không nghĩ tới hắn vẫn còn có cơ hội gần kề bệ hạ như vậy.

Chờ Sở Yến nói xong, Diệp thái y mới trịnh trọng nói: “Nhất định sẽ hoàn thành việc bệ hạ giao phó.”

[ Lần trước đã nói Lâm Cẩn Chi là kẻ lừa đảo, bây giờ trong căn phòng này nhất định sẽ đầy tai mắt của hắn, lời nói hôm nay ta đã nói với Diệp thái y, phỏng chừng đã bị hắn nghe được. Hy vọng hắn sẽ sớm đi theo dõi Diệp thái y. ]

Hệ thống: [ Chủ nhân ngài lại chơi xấu rồi đó!! ]

[Ai bảo Lâm Cẩn Chi khốn nạn như vậy, phái người nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của ta, cũng đừng trách ta xuống tay. ]



Cùng lúc đó, Lâm Cẩn Chi đang nói chuyện cùng Tín Vương, Tín Vương là hoàng đệ của Sở Yến, Sở Yến tín nhiệm hắn nên vẫn chưa đề phòng Tín Vương, còn đưa một doanh trại dũng mãnh cho hắn. Lâm Cẩn Chi đang cùng Tín Vương nói chuyện, lại vô tình nghe được tin tức từ cấp dưới truyền đến.

Sắc mặt của hắn thay đổi, ngay cả Hàn Tranh bên cạnh cũng phát hiện manh mối.

“Cẩn Chi?”

Sắc mặt Lâm Cẩn Chi khẽ biến, quay ra chỗ Hàn Tranh nói: “Tín Vương điện hạ, tại hạ còn có việc, xin cáo lui trước.”

Ánh mắt Hàn Tranh vẫn luôn dán trên người Lâm Cẩn Chi, bộ dạng này làm Tín Vương cảm thấy khá nhàm chán. Chờ sau khi vị kia báo hết mọi chuyện thật chu đáo rồi Võ An Hầu công tử mới rời đi, Tín Vương lại dời ánh mắt đến Hàn Tranh : “Đại tướng quân, không biết vết thương của bệ hạ còn nghiêm trọng không?”

Hàn Tranh chỉ có thể thay Lâm Cẩn Chi nói chuyện cùng Tín Vương.

“Bệ hạ đã luôn hôn mê bất tỉnh kể từ khi bị thương trong cuộc đi săn. Chẳng lẽ Tín vương điện hạ còn hoài nghi Cẩn Chi không trung thành sao? Hắn chính là người thân cận nhất với bệ hạ.”

Quả thực, ngày thường hoàng huynh có quan hệ rất tốt với Lâm Cẩn Chi. Mà hắn cũng biết mối quan hệ giữa hoàng huynh và Lâm Cẩn Chi.

Sắc mặt Tín Vương cũng trở nên lạnh lùng, hoàng huynh chưa từng lên triều, hắn cũng chỉ có cái doanh trại dũng mãnh kia, những người đó chỉ được cái đánh đấm thành thạo, nhưng còn trong cung đến tột cùng là xảy ra chuyện gì thì không tìm ra.

Hắn chỉ có thể nhấp một ngụm rượu, lòng chợt trầm xuống.

Tín Vương hít sâu một hơi: “Cáo từ trước.”

Hàn Tranh làm ra một tư thế thỉnh.

Sau khi nhìn Tín Vương rời đi, Hàn Tranh quay trở lại căn phòng đã đóng cửa của Sở Yến.

Cửa vừa mở, gió lạnh từ bên ngoài tràn vào. Trên người hắn lấm tấm những cánh hoa lê vì yến hội vừa rồi, gió thổi qua người hắn, cuốn cánh hoa bay vào trong tẩm điện.

Bên trong giam giữ một người tuyệt mĩ vô song, thấy hắn đi tới, một chút phản ứng cũng không có.

Hàn Tranh biết, nhất định Lâm Cẩn Chi đã phát hiện ra cái gì đó nên thần sắc mới thay đổi mà vội vàng rời đi.

Hắn còn tưởng rằng, Lâm Cẩn Chi sẽ đến đây để gặp tên hôn quân này.

“Sao ngươi lại tới đây?” Âm thanh Sở Yến rất lạnh, giống như đập băng gõ ngọc.

“Bệ hạ bị đối xử thế này, còn cố kéo dài hơi tàn, vi thần thật kính nể.”

Sở Yến không muốn cho hắn một ánh mắt, cũng không đáp lại.

Y bị sốt, ho khan kịch liệt, không biết có phải vì bị chọc tức đến ngạt thở hay không mà trên mặt hiện rõ một vệt ửng hồng mỏng manh.

Hàn Tranh có chút si mê mà giật mình, rõ ràng lúc trước hắn hận Sở Yến cứ như vậy mà đoạt đi Lâm Cẩn Chi, nhưng vì cái gì……

Hắn đi vào bên trong tẩm điện: “Tại sao không nhìn vi thần?”

“Loạn thần tặc tử, bẩn đôi mắt trẫm.”

Hàn Tranh kéo xiềng xích trên cổ y, trực tiếp kéo Sở Yến lại gần.

Người Sở Yến không còn chút sức lực nào, cứ như vậy mà ngã vào l*иg ngực của hắn. Tựa hồ như biết được mình làm cái gì, gắt gao cắn chặt môi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Y muốn rời khỏi l*иg ngực Hàn Tranh, nhưng Hàn Tranh cứ nắm chặt xích sắt trên cổ y như vậy, khiến Sở Yến khó mà thoát nổi.

Sở Yến không muốn chết.

Y đã từng trải qua những ngày còn khắc nghiệt hơn, giữ được hơi tàn đến tận bây giờ.

Y có thể cười, có thể cho người khác đùa giỡn chính mình.

Người như vậy, sao có thể cam lòng chết đi?

Cho nên Sở Yến kéo dài hơi tàn —— muốn sống.

“Bệ hạ không muốn nhìn vi thần, nhưng vi thần lại muốn bệ hạ nhìn ta.”

Hàn Tranh không biết mình bị làm sao, thái độ của Lâm Cẩm Chi đối với hắn đã trở nên thù địch kể từ ngày hôm đó.

Giống như hắn…… đang thèm muốn thứ đồ vật vốn dĩ thuộc về Lâm Cẩn Chi vậy.

Hắn muốn báo thù cho Lâm Cẩn Chi, đồng thời Sở Yến cùng mình cũng có thù oán.

Hắn muốn trả thù tên hôn quân này, cho nên Sở Yến không muốn cái gì, hắn liền làm cái đó.

Hàn Tranh nắm cằm Sở Yến, lực đạo rất mạnh xoay đầu của y lại.

Sở Yến không muốn nhìn, coi như đây là tôn nghiêm cuối cùng của y. Y dứt khoát không mở mắt, nhưng Hàn Tranh ở bên tai y thì thầm như ác ma : “Thần biết trước đây có một tiểu thái giám có ân với bệ hạ.”

Cao Hoa?

[ Độ tín nhiệm của Cao Hoa đối với ta ở mức nào? ]

[ Rất trung thành, gần như là 100%. ]

“Cao Hoa…… bây giờ đang ở bên ngoài?”

“Tất nhiên.” Khóe miệng Hàn Tranh tươi cười nhưng thật tàn nhẫn.

Rất đúng lúc!

Đây chính là lúc dùng kĩ năng dệt ký ức.

Một điều dị thường hiện lên trong đầu Sở Yến, có lẽ y phải cấy ký ức về Tiêu Thần vào tâm trí Cao Hoa.

Dù sao nếu chính y nói ra loại sự tình này, sẽ hoàn toàn không có uy lực.

Xiềng xích phát ra âm thanh theo quy luật——

Dệt ký ức bắt đầu.

Y phải dùng miệng của Cao Hoa để nói ra một ít việc.

“Bệ hạ đã tìm hiểu rõ ràng chưa?”

Hắn muốn làm gì?

Không lâu sau, Hàn Tranh đã kêu cấp dưới áp chế Cao Hoa đến.

Trong lòng Cao Hoa thập phần sợ hãi, thấy bệ hạ bị Hàn Tranh đối đãi như vậy, đôi mắt ông đỏ cả lên: “Đám phản tặc các ngươi! Mau buông bệ hạ ra!”

Hàn Tranh không hề nhúc nhích.

“Nếu bệ hạ không mở mắt, Cao Hoa sẽ mất mạng.”

Lông mi Sở Yến khẽ run, sắc môi tái nhợt đến đáng sợ.

Ông giãy dụa, trong cổ họng như có một ngụm máu, l*иg ngực kịch liệt phập phồng, tràn đầy đều là máu tươi.

Hàn Tranh dùng một ánh mắt ra hiệu, cấp dưới liền bắt đầu động đao với Cao Hoa.

Nhưng Cao Hoa cảm thấy có lỗi với Sở Yến, ông thà chết chứ không mở miệng xin tha, cũng không cho Sở Yến biết.

Nếu không có ông làm sự uy hϊếp, nhóm loạn thần tặc tử này sẽ không thể tra tấn Bệ hạ.

Bệ hạ của ông, từ nhỏ đã đáng thương như vậy, chịu nhiều đau khổ như vậy……

Cao Hoa thật sự không muốn bệ hạ phải chịu đựng đau khổ gì thêm nữa.

Khi máu tươi bắn tung tóe trên người Sở Yến, cuối cùng y cũng mở mắt. Sở Yến không ngờ rằng khi trong lòng còn đang giãy dụa, Hàn Tranh đã ra tay.

Y muốn vươn tay ra đến ôm Cao Hoa, nhưng ở đó chỉ còn lại một xác chết lạnh lẽo mà thôi.

Sở Yến hoàn toàn ngây người tại chỗ, thống khổ đến cả người run rẩy, ngay cả thở cũng quên mất.

Không còn.

Bất luận là người nào quan tâm đến y, đều sẽ rời bỏ y mà đi.

Hàn Tranh nở nụ cười: “Bệ hạ rốt cuộc cũng mở mắt ra nhìn vi thần sao?”

“Ngươi muốn làm cái gì?”

“Bệ hạ có còn nhớ rõ, chỉ vì một câu nói của ngài khi còn nhỏ, mà đã gϊếŧ chết một vị quan viên không?” Hàn Tranh trầm giọng nói: “Đó chính là nghĩa huynh đã nhận nuôi vi thần! Vi thần đến đây thay nghĩa huynh đòi bệ hả trả món nợ máu này.”

Sở Yến không khỏi mở to mắt, tựa hồ chỉ cần vừa nhớ tới ký ức kia, sẽ bắt đầu sợ hãi.

Đồng tử y trợn to, thân thể run rẩy, rõ ràng là đang khϊếp sợ.

Hàn Tranh nhăn chặt mày, Sở Yến không chỉ là tình địch của hắn, còn có mối thù không đội trời chung, hắn muốn tra tấn Sở Yến.

Nhưng nhìn thấy bộ dạng này của Sở Yến, hắn vẫn hơi giật mình.

Sở Yến mấp máy môi hai lần, tựa hồ muốn nói gì đó.

Hàn Tranh tiến lại gần, lại nghe thấy Sở Yến không ngừng nói ra ba chữ.

“Thật đáng sợ.”

======

Tác giả có lời muốn nói:

Giải thích một chút về năng lực dệt ký ức.

Mấy thế giới trước Sở Yến không có, mà lần này là y thật cẩn thận mà gom đủ điểm số trao đổi với cửa hàng hệ thống.

Cái dệt thêm cần phải là ký ức chân thực, theo sự nâng cấp dần dần có thể nửa thật nửa giả.

Người nào đó khiến hệ thống trí nhớ hiện tại của Sở Yến chỉ ở mức sơ cấp, chỉ có thể thay đổi một chỗ nhỏ, chẳng hạn như cái khăn kia.

Trong tương lai, mức độ khả năng này sẽ cao hơn … Tui tin rằng Sở Yến sẽ càng ngày càng nhây.

Nhân vật chính này có thể nói là rất rảnh rỗi mà thả bay chính mình.