Lời ngỏ:
Chào các bạn mình là Trúc Viên .
Sắp tới mình sẽ thầu tiếp bộ truyện "Thích Bị Anh Làm" từ chương 18 trở đi, mong các bạn tiếp tục ủng hộ mình ạ.
Mình xin đính chính một chút về những chương sắp tới:
- Tên nam chính sẽ được đổi lại thành Cận Nam Tự chứ không phải Cận Nam Dự (mình đã tra lại tên bằng từ điển Hán Việt)
- Xưng hô của các nhân vật sẽ có sự thay đổi cho hợp lí
Nếu các bạn đọc tới chương mình edit mà thấy nó khác lạ thì hãy thông cảm cho mình nhé, mình sẽ sửa lại những chương đầu sau khi edit full
Cảm ơn các bạn, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
Hôm nay Lục Nhiễu nghỉ ngơi, chuẩn bị ngủ thẳng đến chiều mới dậy, gần đây quá mệt, không được nghỉ ngơi gì cả, nhưng sáng sớm thì lại nhận được một cuộc điện thoại, Lam Âm gọi cho cô nói hôm nay muốn đi dạo phố cùng cô.
Nói bản thân vời mới quay lại đồ gì cũng không có, chuẩn bị tìm phòng, trong nhà không có gì, bản thân cũng định mua quần áo chuẩn bị đổi mùa, mắt thấy đã qua trung thu sắp vào mùa thu rồi, thời tiết cũng dần lạnh hơn nên muốn mua áo tay dài.
Đầu bên kia đáng thương nói bản thân quay về không có bạn bè gì chỉ có một mình cô, bảo cô cùng cô ấy đi dạo mua đồ.
Lục Nhiễu cũng không có cách nào, đã hẹn buổi chiều đi dạo phố đi ăn, nói mình ngủ một lát, rồi đặt đồng hồ.
Buổi chiều thức dậy, thay đồ trang điểm xong, đã hẹn gặp Lam Âm ở quảng trường.
Cô đến nơi đúng giờ, thì Lam Âm đã ở cửa chính quảng trường rồi, cô ấy vẫy tay với cô, đi qua, Lục Nhiễu cười đi qua, Lam Âm rất tự nhiên, quen thuộc khoác vai kéo cô đi vào nói: “Cậu muốn ăn gì đây? Tớ thấy ở đây có tiệm đồ Nhật, hình như cũng rất có tiếng, hôm qua mới tìm hiểu chút, tiệm đồ Nhật này cũng có rất nhiều người check in, nói ăn rất ngon, hay là chúng ta cứ ăn ở tiệm đồ Nhật này đi, tớ muốn ăn mì sợi.”
Lục Nhiễu cũng không kén chọn, căn bản không phải đồ gì nặng mùi là được, vì vậy đồng ý cùng cô tìm tiệm đồ Nhật ăn.
Đúng lúc hiện tại đã qua giờ cao điểm vẫn còn chỗ, nên hai hai người gọi món dễ dàng. Nhân viên phục vụ đưa nước lạnh cho hai người, Lam Âm uống một ngụm giải khát rồi nhìn Lục Nhiễu hỏi cô: “Nhiễu Nhiễu, sao vậy? Mấy năm nay cậu có quen bạn trai không? Bây giờ chắc có đối tượng rồi chứ, cũng đã năm năm, lớn như vậy rồi, đến lúc kết hôn sinh con rồi, đối tượng chắc cũng có rồi nhỉ.”
Lục Nhiễu nghe thấy xấu hổ nuốt nước miếng xuống, uống ngụm nước lạnh, cười phủ nhận: “Không có, công việc quá bận, lúc trước bận họ, bây giờ bận kiếm tiền, nên không có người yêu, cũng chưa vội.”
Lam Âm nghe đến đây, bộ dạng đau lòng, vươn tay sờ tay cô nói: “Sao lại vậy chứ? Tốt xấu gì chúng ta cũng đều đến tuổi này rồi, nói không ngoa thì cũng sắp ba mươi rồi, đã gần hai tám cả rồi đấy, cậu qua sinh nhật là đủ rồi. Lúc tớ đi thì cậu không có bạn trai, bây giờ vẫn không có bạn trai, chắc không phải muốn cô đơn đến già chứ, tớ không muốn chị em tốt của tớ cô đơn đến già, không ai thương đâu, ngẫm lại bây giờ tớ với Nam Tự, bọn tớ cũng chuẩn bị kết hôn rồi, hiện tại nhìn cậu cô đơn như vậy trong lòng rất khó chịu, không thể nào mà tớ có được hạnh phúc mà chị em tốt lại cô đơn được, hay là tớ giới thiệu vài người cho cậu nhé, gần đây tớ đang tìm công ty, tớ phát hiện trong công ty có rất nhiều thanh niên tài tuấn đều rất hợp với cậu.”