Bạch Ngộ Hoài đè nén cảm giác không vui trong lòng, nói: “Đinh Hãn Băng hẳn là vẫn không thay đổi.”
Anh không định nói tốt cho Đinh Hãn Băng. Nhưng người này trông không hề có tí nào liên quan đến mấy thứ như phong thủy, huyền học.
Anh không muốn thiếu niên tiếp tục cúi gằm mặt như thế.
Kinh Tửu Tửu: “Ừ.”
Cậu nhẹ nhàng chớp chớp mắt, không tự tin nhìn lấy Bạch Ngộ Hoài, nói: “Hôm nào anh có thể cùng tôi đi đến Kinh gia được không?”
Nhưng vừa nói xong, Kinh Tửu Tửu lại chun mũi: “Nhưng như vậy thì hình như cũng không có tác dụng gì mấy. Nếu thật sự có người muốn lừa tôi, tôi sao có thể tìm hiểu từ xa được chứ? Tôi hẳn là nên lén lút tiếp xúc mới đúng. Tôi muốn biết mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì… Ừm, nếu nói như vậy, vậy thì gặp được Đinh Hãn Băng cũng là một bước đột phá rồi.”
Bạch Ngộ Hoài lập tức mở miệng nói: “Để tôi nghĩ cách.”
Kinh Tửu Tửu ngưng một chút, nhìn Bạch Ngộ Hoài, vẻ mặt thả lỏng, đồng thời cũng có chút chột dạ có lỗi vì lúc trước muốn dọa Bạch Ngộ Hoài.
“Ngài Bạch quả thật là người tốt!” Kinh Tửu Tửu khen một cách chân thành.
Bạch Ngộ Hoài nghe xong lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Chẳng bao lâu, xe đã ngừng.
Trợ lý bước xuống mở cửa xe sau, sau đó nhịn không được mà liếc nhìn Kinh Tửu Tửu. Đừng nói mỗi cậu ta, ngay cả người đại diện, tài xế cũng tò mò muốn điên rồi.
Rõ ràng là lúc đi đâu có gặp người này, sao bây giờ lại đột nhiên lòi ra thế? Còn theo Bạch ca về nhà nữa!
Trời ơi, nếu mà bọn săn ảnh không bỏ đi, chụp được cảnh này, chắc là sẽ náo nhiệt lắm!
“Xuống xe trước đã.”
“Ừm.”
Kinh Tửu Tửu xuống xe cùng Bạch Ngộ Hoài rồi đi vào biệt thự.
Người đại diện muốn nói gì đó rồi lại thôi: “Bạch ca… Vị này…”
Bạch Ngộ Hoài: “Tôi nhớ hình như tuần sau có tiệc tối từ thiện đúng không?”
Người đại diện gật gật đầu: “Đúng vậy, là thiệp mời gửi đến cho chúng ta lúc trước, nhưng anh nói không rảnh.”
“Đi.”
Nói xong, Bạch Ngộ Hoài và Kinh Tửu Tửu vào nhà.
Người đại diện đứng bên ngoài giật mình.
Sao tự nhiên lại muốn đi vậy?
Người đại diện bồn chồn, chuyện này… không lẽ muốn công bố tin tức gì lớn à? Ví dụ như, dẫn theo thiếu niên kia, tay trong tay giới thiệu đây là bạn trai?
Người đại diện ôm một bụng sầu lo đi về.
Lúc này, trên diễn đàn nặc danh, có người viết một bài post thật dài, còn kèm theo hình ảnh.
[Chủ post là nhân viên ở một quán trà nhỏ, hôm nay làm ca đêm, trùng hợp gặp phải một đoàn nào đó đọc kịch bản. Ờ trong đó có ai thì không tiết lộ được. Nói chung là có ảnh đế, ảnh hậu, vài diễn viên gạo cội, còn có thần tượng nữa. Thần tượng này là người mà hôm nay tôi muốn nói đến đây. Tôi thích anh ấy cũng mấy năm rồi. Ngoài đời đẹp trai lắm, khí chất độc lạ. Bây giờ nhiều chị em thích anh ấy lắm… Thôi không dài dòng nữa. Hôm nay tôi gặp anh ấy, vui đến phát điên. Chỉ là chưa vui được bao lâu. Chuyện này tôi tiếp thu không nổi, không kể ra không được mà.
Ảnh đế nào đó dẫn theo người đến, người kia… thôi được rồi, tôi phải công nhận là rất xinh. Chỉ là tôi không ngờ tới, thần tượng tôi vừa thấy cậu ta liền quỳ xuống, nắm tay nắm chân khóc lóc… Nói gì đó tôi không nghe được, nhưng thần tượng của tôi kích động lắm. Tôi nhìn mà đau lòng á. Dù sao thì ai cũng nói tính cách anh ấy kiêu ngạo. Tuy lúc ấy trong lòng tôi rất khó chịu, nhưng tôi lại cảm giác thần tượng tôi là thật lòng.
Chuyện này thật ra cũng không có gì, chủ yếu là người mà ảnh đế kia dẫn tới lại chẳng có chút phản ứng gì, đọc kịch bản xong là bỏ đi thẳng. Cảm giác tấm chân tình của thần tượng tôi cho chó ăn rồi, ôi, phiền ghê.”
/Hình ảnh/]
Sau đó, có một tay săn ảnh vừa tung tin “Bạch Ngộ Hoài tham dự buổi đọc kịch bản”, bài post này lập tức hot lên ngay.
Lượng bình luận cũng tăng chóng mặt.
[Bức ảnh này… Tuy là bị cắt mất phần đầu, nhưng choker kia… không phải là Đinh Hãn Băng sao?]
[Ảnh đế nào đó? Bạch Ngộ Hoài? Anh ấy còn có thể dẫn ai đi? Bạch ca của tôi đó giờ vẫn đi một mình, đừng có gọi hồn, cám ơn]
[Zoom lên thì thấy bên cạnh có một bàn tay. Trên cổ tay có đeo một chiếc vòng tay. Quen mắt thế nhỉ? Chính xác là Bạch Ngộ Hoài.]
[Đinh Hãn Băng che gần hết người mà Bạch Ngộ Hoài dẫn theo rồi, không thấy rõ lắm. Chủ post có thể đăng tấm ảnh nào rõ ràng hơn chút được không? Dưa lớn như vậy, tôi muốn ăn dưa rõ ràng xíu, xin chủ post đó!]
[Dáng người nhìn đẹp ghê, là người mẫu hả? Hay là vũ công?]
[Thật sự nếu chủ post không đăng ảnh, tôi cũng không tin nổi là Đinh Hãn Băng có thể quỳ trước mặt người khác, Bạch ảnh đế có thể dẫn người đến buổi đọc kịch bản đó… Tấm ảnh này quả thật là chấn động mà!]
…..
Việc mấy ngôi sao nhỏ nhỏ như Quý Mạnh thích làm nhất là lên mạng tra tên mình, mỗi khi thấy fan của mình nhiều hơn một chút là sẽ vô cùng vui vẻ.
Hôm nay cậu ta lên mạng, chưa kịp thấy gì khác đã thấy ngay bài post nặc danh trên diễn đàn kia.
Nhiệt độ bài này cao ghê… Quý Mạnh cảm thán một tiếng, sau đó mở bài post ra, chờ đến khi thấy được tấm ảnh chụp kia, bóng người mờ hồ trên sô pha kia giống với hình ảnh nào đó mà cậu ta đã từng gặp qua.
Đây là bóng người từng xuất hiện trong phòng Bạch ca lúc quay chương trình!
Bộ quần áo đó!
Không hề thay đổi!
Quý Mạnh lưu lại tấm ảnh này, đúng lúc này người đại diện bước đến vỗ vai cậu ta: “Làm gì đấy? Bớt lên mạng lại đi! Tranh thủ đi thôi. Khó khăn lắm mới giành được cơ hội này đó. Hôm nay có Kinh tổng đến, cậu có chết cũng không thể đắc tội được đâu.”
Bạch Ngộ Hoài cũng rất nhanh thấy được tấm ảnh kia.
Anh khẽ nhíu mày, sau đó cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho đạo diễn Hướng: “Tôi cảm thấy Đinh Hãn Băng không phù hợp với đoàn.”
Vài giây sau đã nhận lại được tin nhắn trả lời của đạo diễn Hướng: “Tại sao?”
Bạch Ngộ Hoài nhìn Kinh Tửu Tửu cách đó không xa, mặt không chút thay đổi mà đánh chữ: “Diễn xuất nát bét.”
———————————————————–
Lời tác giả:
Bạch ca: Tôi không có thành kiến với thần tượng.