Mặt của Đinh Hãn Băng không có lấy một tia cảm xúc, nhìn theo chiếc xe của Bạch Ngộ Hoài đang dần đi xa: “Không phải thế thân, cũng sẽ không có thế thân. Kinh Tửu Tửu chính là Kinh Tửu Tửu, không có ai có thể giả mạo được, cũng không thể thay thế cậu ấy được. Anh không hiểu đâu, cậu ấy không giống với bất kỳ ai…”
“Vậy là cậu nhận nhầm sao?”
“Tôi… Tôi không nhận nhầm.” Đinh Hãn Băng nói đến đây cũng không khỏi nhíu mày.
“Đinh thiếu gia à, vậy tôi hỏi cậu một chút, nếu thật sự là bạn thuở nhỏ của cậu. Cứ cho là cậu ấy chưa chết đi. Vậy bạn thuở nhỏ của cậu đối xử với cậu lạnh nhạt thế à?”
“Ừ.”
“Thấy chưa tôi đã nói…” Người đại diện ngây người, “Ủa? Không phải, cậu vừa nói gì?”
Chờ đến khi bóng dáng chiếc xe hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Đinh Hãn Băng mới lên xe, trầm giọng nói: “Anh không hiểu đâu.”
“Từ nhỏ đã được nhiều người yêu thương. Anh hiểu đó là khái niệm gì không?” Đinh Hãn Băng nói.
Người đại diện đanh mặt lại, thầm nói, tôi xấu từ nhỏ, sao hiểu được?
“Xuất thân của cậu ấy tốt, nhà cực kỳ có tiền. Cha rất lợi hại, cũng rất cưng cậu ấy. Cho dù là bận đến mấy cũng vẫn cố gắng tự mình chăm sóc cậu ấy. Cậu ấy thật sự là ngậm thìa vàng mà lớn. Anh cũng thấy đó, vẻ ngoài cậu ấy xinh đẹp, khí chất xuất chúng, cử chỉ tao nhã… Ai mà không thích?”
“Huống chi từ bé cậu ấy đã rất ưu tú. Biết đánh piano, biết kéo vi-ô-lông, có thể bình phẩm về tác phẩm nghệ thuật. Cậu ấy từng đi rất nhiều nước, biết rất nhiều ngôn ngữ. Mấy phương diện này đều là khả năng trời cho. Một người giỏi như vậy mà tính cách cũng tốt lắm. Cậu ấy lớn lên trong sự vô lo vô nghĩ, được cưng như trứng hứng như hoa, có lẽ là được yêu thương quá nhiều, cho nên cậu ấy cứ hay vô tình thả thính. Có lẽ bản thân cậu ấy cũng không biết, nhưng người khác vẫn có thể cảm nhận được…”
Người đại diện nghe xong ngẩn ngơ, sự cười cợt và tức giận cũng thu lại.
Thật sự có người như vậy sao?
“Một người mà khiến cho tất cả mọi người đều thích.” Đinh Hãn Băng khép hờ mắt, nhưng là đang cố nhớ lại, ngay cả đầu ngón tay cũng run nhè nhẹ, “Năm nào cậu ấy cũng sẽ tổ chức tiệc sinh nhật, giống như hôm nay vậy, cậu ấy hệt như hoàng tử bé, chỉ cần đứng ở đó, anh biết có bao nhiêu người muốn đến nói chuyện với cậu ấy không? Cậu ấy như là nguồn sáng lộng lẫy nhất mà chúng ta từng thấy trên thế giới này vậy.”
Người đại diện thầm nghĩ, đúng vậy, lần đầu nhìn qua thật sự khiến người ta phải cảm thán.
Thiếu niên này đẹp không nhiễm chút bụi trần.
Gần như là đa số người trên thế giới này đều muốn trở thành người như vậy, nhưng lại không thể, chỉ có thể vĩnh viễn mà dõi theo thôi.
Đinh Hãn Băng: “Người thích cậu ấy rất nhiều, tôi chẳng qua cũng chỉ là một trong số đó.”
Người đại diện định nói, cậu cũng đừng tự ti về bản thân mình, cậu cũng khá là đẹp trai không phải sao? Khí chất, tính cách cũng độc đáo. Bây giờ cả nước có bao nhiêu người thích cậu. Fan trên Weibo của cậu tận năm mươi triệu lận đó biết không?
Nhưng chưa kịp nói ra, người đại diện đột nhiên chậm chạp nhận ra: “Không phải, cậu nói nhiều như thế, vậy người mà cậu đơn phương là bạn thuở nhỏ của cậu!”
Đinh Hãn Băng: “Ờ.”
Người đại diện: “…”
Đinh Hãn Băng: “Đối với cậu ấy, tôi chẳng qua cũng chỉ là một người hàng xóm.”
Người đại diện: “………………….”
Phía bên này, Bạch Ngộ Hoài như đang lơ đãng nói: “Đinh Hãn Băng gặp cậu hình như kích động lắm.”
Kinh Tửu Tửu: “Ừ.”
Bạch Ngộ Hoài ngừng một chút, lại nói: “Cậu có nghĩ cậu ta là người đặt bể cá không?”
Mặt mũi Kinh Tửu Tửu nhăn lại: “Không rõ lắm.”
Kinh Tửu Tửu trầm ngâm một chút, mới tiếp tục thấp giọng nói: “Trước kia tôi nghĩ, mọi người không đến thăm tôi là vì không muốn đau buồn thêm. Chỉ là, không ngờ lại có người đặt bể cá.”
“Trước kia tôi còn tưởng rằng, hai cha tôi yêu nhau, bọn tôi có lẽ sẽ vĩnh viễn sống cùng nhau đến hết cuộc đời. Nhưng tôi chết đi, cha tôi, là Úc Nhiên ấy, lại biến mất. Người cha kia, ừ, là Kinh Đình Hoa, tôi nghe nói ông ấy đã cưới một người vợ mới, có thêm một đứa con. Có thể là do tôi quá ích kỷ.” Kinh Tửu Tửu lẩm bẩm nói: “Tôi cảm thấy có chút khó chịu, có chút ghen tị. Còn có chút không thể tin nổi nữa.”
Kinh Tửu Tửu: “Tất cả đều đã thay đổi…”
Kinh Tửu Tửu hơi u sầu, cúi gằm mặt xuống.
Bờ vai cậu trông có vẻ cô đơn.