Minh Châu

Chương 17.1: Hai người thực sự là mối quan hệ đấy?

Minh Châu nín thở, khoảng cách với người đàn ông quá gần, gần đến mức khiến cho hô hấp xung quanh cô ngập tràn hương vị của người đàn ông ấy, một chút mùi sữa tắm, còn có mùi nicotine, cùng với... hơi thở lạnh lẽo trên người anh.

Từng tấc từng tấc một, xuyên qua lỗ chân lông, thấm dần vào da thịt cô.

Tim cô đập loạn xạ, lòng bàn tay cô đổ đầy mồ hôi, ngoài miệng vẫn cố biện bạch, "Em, em không có.”

Cảnh Dực ngồi thẳng người lại, không chấp nhất vấn đề này nữa, chỉ nói với cô: "Em vào trong phòng ngủ đi.”

"Không cần đâu ạ." Minh Châu nhẹ giọng từ chối, cô không muốn mắc nợ ân tình của anh nữa.

Cảnh Dực nhìn cô: "Khi nào em ngủ thϊếp đi, anh cũng sẽ ôm em vào, tự mình chọn đi.”

Anh nói chuyện luôn như vậy, nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa một sự cứng rắn khiến người khác không thể từ chối được.

Sắc mặt Minh Châu đỏ bừng, ngẩng cổ nhìn anh chằm chằm một lát, rốt cục bại trận, cúi đầu nói: "Vậy em đi vào ngủ, cám ơn anh.”

Cảnh Dực khẽ gật đầu, xoay người đi vào phòng tắm, lúc anh đi ra, cửa phòng ngủ đã đóng lại, đèn phòng khách đang bật sáng, anh tắt đèn, mò mẫm đi đến trước sô pha nằm xuống.

Cảnh Dực mấy năm trước trải qua rất nhiều khổ sở, trên cầu dưới đất đều ngủ qua, bây giờ, sô pha cùng giường đối với anh mà nói không có gì khác nhau, chỗ ngả lưng mà thôi, ngủ ở chỗ nào cũng giống nhau.

Thỉnh thoảng anh còn mất ngủ, giống như ngày hôm nay.

Chiếc chăn còn vương mùi của Minh Châu, là mùi dầu gội đầu của cô, anh ngửi thấy phảng phất mùi hương hoa nhàn nhạt.

Anh nhắm mắt lại chìm trong hương hoa khắp gối, không bao lâu sau thì nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ trong phòng ngủ, một lát sau, Minh Châu ôm một cái chăn đi ra, có lẽ lo lắng anh ngủ trên sô pha sẽ bị cảm lạnh, lại cầm chăn nhẹ nhàng đắp lên người anh.

Cảnh Dực từ khi mẹ qua đời đến bây giờ, vẫn là lần đầu tiên có người bên ngoài đắp chăn cho anh, còn là một cô gái vẫn đang đi học.

Đêm nay anh không có cách nào ngủ nổi, nhắm mắt lại anh sẽ nhớ tới quá khứ, nhớ tới hình ảnh mẹ anh ngã xuống vũng máu còn bố anh hoảng sợ ném con dao xuống đất, quay đầu bỏ chạy.

Khi đó, anh mới mười hai tuổi, vừa mới học trung học cơ sở.

Vụ án mạng đầu tiên trong làng xảy ra tại nhà anh, ngay trước mắt anh.

Anh vẫn còn nhớ rõ từng cảnh tượng lúc đó, kể cả câu nói mẹ anh gào thét với bố anh: "Ông có bản lĩnh thì gϊếŧ tôi đi! Ông có bản lĩnh thì gϊếŧ tôi đi!”

Sau đó, ký ức bị đóng băng, tâm trí của anh theo đó cũng tràn ngập màu đỏ dày đặc.

Anh trở thành con trai của kẻ gϊếŧ người, những nơi anh đã từng đi qua đều ghi dấu của vô số lần đánh đập, cùng vô số lời chửi rủa.

Anh đã trải qua không biết bao nhiêu trận sinh tử, mỗi lần đều thiếu chút nữa chết ở đó, nhưng anh hết lần này tới lần khác đều cố gắng chống đỡ và sống sót, anh thề ở trong lòng, anh phải sống thật tốt, muốn sống thật tốt cho tất cả những người đã bắt nạt anh nhìn thấy!