Minh Châu

Chương 16.2: Anh định làm gì?

Cả ngày hôm nay cô mệt mỏi không chịu nổi, sau khi dọn dẹp phòng bếp xong, liền nằm trên ghế sô pha định nghỉ ngơi một lúc, không ngờ vừa nhắm mắt lại liền ngủ thϊếp đi, đến khi cô tỉnh lại thì bên ngoài trời đã tối.

Cô bật ngồi dậy và nhận ra mình đang nằm trên giường, trên người đắp một chiếc chăn màu đen.

Cái chăn này ban ngày cô đã gấp gọn, là chăn trong phòng Cảnh Dực, cô vội vàng xoay người xuống giường, trong phòng rất ấm áp, điều hòa đã được bật chế độ ấm rất đầy đủ, cô cúi đầu nhìn giày bên giường, không rõ là ai cởi cho cô.

Có một giọng nói trong đầu nói với cô chính là Cảnh Dực.

Cô cúi đầu mang giày, lúc đi ra thì thấy Cảnh Dực đang nằm trên sô pha, giường trong phòng ngủ nhỏ bị Triệu Đại Nhạc và Minh Bảo chiếm giữ, Minh Châu nhìn một lát rồi đắp chăn cho hai đứa trẻ, lúc này mới xoay người đi ra.

Người đàn ông trên sô pha đã mở mắt rồi, anh giơ cổ tay nhìn đồng hồ, chắc là lâu không nói nên giọng nói có chút khàn khàn: "Tỉnh rồi?”

"Thật ngại quá." Minh Châu thấp giọng xin lỗi, lại chỉ vào phòng ngủ nói: "Anh vào ngủ đi.”

Trời đã khuya như vậy, Minh Bảo cũng đã ngủ thϊếp đi, cô không thể về nữa, định ngủ trên ghế sô pha một đêm

Cảnh Dực nhướng mí mắt nhìn cô: "Em ngủ trên sô pha?”

Phòng khách không bật đèn, con ngươi màu sắc nhạt nhẽo của anh nhìn càng rõ nét hơn cả ban ngày, Minh Châu không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, cúi đầu nói: "Vâng, em không buồn ngủ nữa, anh đi ngủ đi. ”

Cảnh Dực nửa ngồi dậy, ngồi trên sô pha một lúc, bỗng nhiên đứng dậy đi về phía Minh Châu, Minh Châu cho rằng cô đang cản đường của anh, liền không ngừng lui về phía sau, ai biết anh càng đến càng gần thì cô có chút bối rối lui về phía sau, trực tiếp lui tới vách tường, thanh âm có chút cứng ngắc: "Anh, anh muốn làm cái gì?”

Anh đứng trước mặt cô, bởi vì vóc người cao hơn cô nên tầm mắt anh hơi cúi xuống, ánh đèn phòng ngủ hắt ra, một nửa chiếu lên vai anh, một nửa chiếu lên gương mặt anh.

Dưới ánh đèn, con ngươi của anh màu sắc rất nhạt, vẻ mặt cũng lãnh đạm, chỉ là cảm giác áp bách càng ngày càng mạnh, ngay cả vết sẹo đuôi mắt cũng lộ ra vài phần dữ dằn.

"Đại Chí bọn họ em cũng không sợ."

"Chỉ sợ anh."

Anh nghiêng nửa người, khuôn mặt bị ép sát hơn chút nữa, giọng nói khàn khàn như vừa mới ngủ dậy: "Vì sao?”