Kiều Nữ Dụ Phụ

Chương 7: Nữ nhi muốn Ꮯôn Ŧhịt cha (H)

Liễu Nguyên Châu đau lòng nhìn nữ nhi, khó chịu đến không biết nên thế nào để an ủi nàng mới tốt, tầm mắt lại bị đôi môi đỏ tươi của nữ nhi hấp dẫn, hắn duỗi tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ kiều mị động lòng người của nàng, cúi người hôn lên cánh môi phấn nộn.

“Ân ngô ~” Liễu Duyệt Hề khó nhịn mà yêu kiều rêи ɾỉ một tiếng, nàng biết mình nên đẩy phụ thân ra mới đúng nhưng nàng lại thập phần tham lam mà khát cầu nụ hôn này, vì thế nàng liền chủ động mở miệng nhỏ ra cơ khát liếʍ mυ'ŧ môi nam nhân.

Hai người cứ như vậy, không hề cố kỵ điều gì mà triền hôn. Nhớ tới lời dặn dò của Vương ma ma, một bàn tay Liễu Nguyên Châu nhéo cằm nữ nhi, dùng đại lưỡi quấy loạn môi nàng, một tay khác cũng không hề nhàn rỗi mà men theo thân thể trần trụi mềm mại của nữ nhi đi xuống, đi tới nơi u mật kiều mềm của nàng, bởi vì động tình, kiều huyệt so với lúc còn trên xe ngựa thì ướŧ áŧ hơn nhiều, quả thực tựa như một hồ nước xuân!

Bất quá nơi đó của nàng vừa nóng lại vừa chặt chẽ, dâʍ ŧᏂủy̠ cũng nóng đến dọa người, nam nhân không nhịn được có chút tham lam mà dùng ngón tay nhẹ nhàng bắt lấy hai cánh mị thịt kia, câu đến nàng vặn vẹo thân mình. Hôn sâu qua đi, Liễu Nguyên Châu đem nữ nhi nửa nâng dậy, hôn hôn lên trán nàng, nói với nàng: “Hề Nhi, cha đang giúp con giải da^ʍ độc, Hề Nhi nhịn một chút có được không? Cha sẽ không làm hư thân mình con.”

Kỳ thật, Liễu Nguyên Châu đã cảm thấy mình có chút không kìm chế được, căn côn ŧᏂịŧ nơi hạ thân kia cơ hồ đã muốn đem qυầи ɭóŧ hắn đỉnh xuyên, chỉ là vì sự trong sạch của nữ nhi, hắn phải nhịn, chịu đựng không phá đi thân mình nàng, nghĩ đến đây, nam nhân cầm lấy một khối băng, hy vọng chỉ cần dùng cái này là có thể giải được da^ʍ độc trên người nữ nhi!

“Ta, ta có thể, cha… Cha, người đến đây đi…” Duyệt Hề khó chịu nhắm hai mắt, những lời vừa rồi Vương ma ma cùng phụ thân nói nàng cũng nghe được ít nhiều, chỉ là nàng thật sự cơ khát, hai tay bắt lấy đầu giường, chủ động mở đùi mình ra, lộ ra kiều huyệt mịch mịch đang chảy tao thủy. Kiều huyệt đã hoàn toàn không chịu sự khống chế của nàng, không ngừng co rút đóng mở, giống như một cái miệng nhỏ tham lam, khát cầu nam nhân cắm vào. “Cha ~ người nhanh một chút ~ nó vẫn luôn động, vẫn luôn động ~”

“Hề Nhi!” Hắn cũng biết nữ nhi nhẫn nhịn vất vả, vì thế khẽ cắn môi đem khối băng nhắm tiểu âʍ ɦộ nộn hoạt của nữ nhi cắm vào. Bất quá, Liễu Nguyên Châu sợ chạm phải màиɠ ŧяiиɧ, hắn chỉ đành nhấp môi thật cẩn thận mà cắm, chậm rãi tiến vào.

“A ách ~ thật lạnh thật lạnh… A ha ~” Hai môi âʍ ɦộ cơ khát của tiểu mỹ nhân nhìn không được mà siết chặt khối băng, cắn đến gắt gao, chỉ là khối băng thật sự quá lạnh, nàng nhịn không được ngưỡng khuôn mặt nhỏ kêu ngâm thành tiếng, nước mắt lưng tròng nhìn cha. “Cha ~ ách ân ~”

“Hề Nhi, con nhịn một chút, lạnh là được rồi, lạnh một ít da^ʍ độc sẽ lui nhanh hơn…” Liễu Nguyên Châu thấy nàng bị tra tấn đến lợi hại, thật sự đau lòng, nhưng đôi mắt lại nhìn chăm chăm nộn huyệt đang ăn khối băng kia, vừa nhỏ vừa nộn, như một con bướm, lại giống như miệng nhỏ cơ khát, nam nhân có chút chịu không nổi quay mặt qua chỗ khác, nữ nhi lại hướng phía hắn nhào tới, đôi tay gắt gao câu lấy cổ hắn. “Thật là khó chịu, thật là khó chịu ~ Hề Nhi không cần khối băng, không cần ~ cha ~ Hề Nhi muốn nhục côn, muốn nam nhân, muốn nhục côn nam nhân, cha cho ta, cho ta ô ô ~”

Cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt nhỏ của nữ nhi ửng đỏ, miệng nhỏ như anh đào lại nói ra những lời nói tao lãng da^ʍ tiện, Liễu Nguyên Châu kém chút nữa đã không chịu nổi dụ hoặc, hơi dừng lại một chút mới cắm khối băng vào bên trong, trầm giọng nói: “Hề Nhi! Sao con lại có thể nói ra loại lời nói này, ta là cha con, sao ta lại có thể!” Sao lại có thể cắm vào, cưỡиɠ ɧϊếp nàng?!

“Ta mặc kệ, ta mặc kệ! Ô ô ô, Hề Nhi muốn dươиɠ ѵậŧ cha, không cần khối băng, không cần, không cần ~” nói xong lại bị nɧu͙© ɖu͙© tra tấn đến đầu choáng váng, mỹ nhân chịu không được liền muốn xé rách xiêm y nam nhân, la lối khóc lóc lăn loạn trong lòng ngực hắn. “Muốn dươиɠ ѵậŧ, muốn đại dươиɠ ѵậŧ… dươиɠ ѵậŧ của cha… Mau cắm vào a, cắm vào âʍ ɦộ… âʍ ɦộ ~”

======

Nghiên: huhu chin nhỗi mn bé đăng thiếu chương, mn hãy tha thứ cho sự ngok ngek này!!! (T . T)