Nếu như biểu thiếu gia kia là người tốt thì cũng được thôi, hiện giờ khi nghe nhị gia nói thế, vậy nhất định không thể để tên Thẩm Bác Văn kia lại gần tỷ nhi của bà, trong lúc nhất thời, Vương ma ma rất khó xử, bỗng nhiên hình như bà nhớ tới thứ gì đó, quay sang Liễu Nguyên Châu nói: “Phàm là nữ nhân trúng da^ʍ dược, nơi hạ thân nhất định sẽ nóng bỏng khó nhịn… Nhị gia, chúng ta để phòng bếp đem một ít băng ra cho nàng dùng trước đã.”
Nghe thấy đề nghị này, Liễu Nguyên Châu cũng cảm thấy không tồi, vội gật đầu không ngừng, sai hạ nhân đi lấy băng lại đây, lại nhịn không được mà nói: “Kia… ta phải đi chỗ nào lấy dương —— dương tinh?”
Kỳ thật Tương quốc cực kỳ coi trọng huyết thống, từ công chúa hoàng tộc cho tới quan lại thế gia, việc thông hôn trong tộc thậm chí là những người ruột thịt trong tông cũng thông hôn không ít, cho nên ở Tương quốc có vài đại gia tộc thậm chí còn nuôi dưỡng thϊếp thất sinh thứ nữ ra để làm cơ thϊếp cho lão gia, chỉ là sợ trên phố đồn đãi nên nói với bên ngoài là nuôi nữ nhi trong nhà mà thôi, cho nên, Vương ma ma mới nhẹ giọng nói: “Nhị gia, tỷ nhi của chúng ta khóc đến vất vả như vậy, ta nghe xong cũng đều cảm thấy đau lòng, người làm phụ thân nhất định lại càng khó chịu, chờ lát nữa người đi vào, trước dùng băng hạ sốt cho nàng, sau lại, lại dùng thứ kia của người cắm vào nàng một trận đi, tỷ nhi trúng da^ʍ dược, không có cây đồ vật kia của nam nhân thọc một thọc chỉ sợ sẽ hỏng mất!”
Nghe vậy, nam nhân như bị sét đánh, lập tức liền hồi tưởng đến cảnh tượng da^ʍ mĩ của hai người trong xe ngựa, môi thơm của nữ nhi, kiều môi đỏ tươi, vυ' bự no đủ trắng nõn nà kia, bụng dưới của Liễu Nguyên Châu tự giác nổi lên một trận lửa nóng, nhưng nghĩ đến nàng chính là cốt nhục của mình, hắn lại cảm thấy mình như vậy ngay cả cầm thú cũng không bằng! “Không được, không được!”
“Ai nha nhị gia, da^ʍ dược trị không tốt có thể sẽ chết người a…” Thấy Liễu Nguyên Châu không chịu đáp ứng, Vương ma ma lập tức liền nóng nảy.
“Nhưng, nhưng Hề Nhi là huyết mạch của ta, ta há lại có thể phá thân nàng! Vậy ngươi kêu ta sau này phải làm thế nào để đối mặt với Hề Nhi, đối mặt với di nương đã chết của nàng?!”
Thấy nhị gia đã nói đến như vậy, Vương ma ma cũng biết không khuyên gì thêm, cuối cùng chỉ phải bất đắc dĩ mà lắc đầu, “Vậy, nhị gia sai người đem biểu thiếu gia kêu đến đi, để biểu thiếu gia…”
Nghe Vương ma ma nói như vậy, Liễu Nguyên Châu trầm mặc một hồi lâu, chỉ bực bội mà dạo bước tới tới lui lui, nhưng thanh âm nữ nhi rêи ɾỉ không ngừng truyền ra từ nội thất, nam nhân chỉ khẽ cắn môi, thấp giọng nói: “Nhất định phải cắm vào sao?”
Kỳ thật cũng không phải bởi vì hắn là người ít du͙© vọиɠ mà là hắn không có một chút ấn tượng nào với việc hành phòng này, năm đó hắn làm thế nào cùng Cẩm nương hoan hảo, một chút hắn cũng không nhớ rõ, bây giờ lại kêu hắn đi làm việc này, hắn cảm thấy có chút không biết phải xuống tay từ đâu.
Thấy Liễu Nguyên Châu buông lỏng, Vương ma ma tiếp lời: “Trước khi nữ hài không phá thân, bên trong đều có một tầng màng, nhị gia, chờ lát nữa ngài cắm vào thì chú ý một chút, đừng đem một tầng kia chọc thủng, chờ khi nào tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra rót vào hoa huyệt nàng thì có lẽ là được rồi, chỉ là nếu không cắm vào sâu thì sợ sẽ không đủ dùng, ngài bắn nhiều lần một chút …”
Ngơ ngác nghe Vương ma ma giảng giải, Liễu Nguyên Châu rất xấu hổ, nhưng cuối cùng vẫn nặng nề mà gật gật đầu, vừa lúc này thị nữ đem băng đã được tạc thành từng khối bưng tới, hắn liền tiếp nhận đi vào nội thất, Vương ma ma kêu hai đại nha hoàn tin cậy đem cửa đóng lại, canh gác cẩn trọng.
“Ách ~ cha ~ cha… Hề Nhi có phải sẽ chết hay không? Nóng quá, nóng quá a ân ~” Liễu Duyệt Hề khó chịu mà quay cuồng ở trên giường, cảm thấy hạ thân mình vừa nóng lại vừa ngứa, chỉ phải lung tung đem váy cùng qυầи ɭóŧ mình kéo ra, lộ ra kiều huyệt bởi vì tác dụng của da^ʍ dược mà trở nên phấn hồng, ướt dầm dề, ngón tay không chịu khống chế mà moi đào, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, nàng hận không thể tìm một đồ vật thô dài tiến vào thọc một thọc mới tốt!
Lúc này, tiểu mỹ nhân nghe thấy tiếng bước chân của phụ thân, vội đem thân mình co rút lại, nhịn không được thở hổn hển gọi hắn.
“Hề Nhi…” Đem khối băng đặt ở trên đầu tủ cạnh giường, Liễu Nguyên Châu chau mày nhìn nữ nhi đang nằm ở trên giường, muốn khắc chế du͙© vọиɠ của mình mà cuộn tròn thân thể, nam nhân đau lòng đến không biết phải làm thế nào mới tốt, chỉ phải nhu nhu vỗ về khuôn mặt nhỏ của nàng, cầm đầu vai nàng. “Hề Nhi còn khó chịu sao?”
“Cha ~ thân mình Hề Nhi hư rồi… Giống, giống như da^ʍ phụ không biết xấu hổ trong thoại bản, Hề Nhi muốn nam nhân, muốn, muốn nhục côn thọc vào huyệt nhi ô ô ~”