Nếu lúc ấy Doãn Minh Nguyệt tâm huyết dâng trào hướng về phía hành lang bên trái đi thêm vài bước, lại chuyển người đẩy cửa ra tùy tiện liếc mắt nhìn một cái, cô trực tiếp có thể dưới tình huống tâm lý không hề có một chút chuẩn bị liền thấy một hồi tuồng anh em nửa cưỡng bách lσạи ɭυâи .
Dịch Như Hứa lúc ấy bị dọa đến chân đều mềm nhũng, cô khóc lóc hỏi hắn nếu là thật bị Minh Nguyệt thấy thì nên làm sao bây giờ, Dịch Vu Lan hưng phấn lên liền không khác gì kẻ biếи ŧɦái, làm cô càng hung.
Hắn nói, vậy thì nhìn Minh Nguyệt cười , nếu không thì sao?
Dịch Vu Lan chính là kẻ điên, Dịch Như Hứa sở dĩ cho rằng hắn điên rồi, chính là bởi vì hắn mang cô làm những việc không hề có điểm mấu chốt dừng lại càng ngày càng tăng.
Hắn không để bụng điều Dịch Như Hứa để ý nhất, chẳng sợ thời điểm bọn họ làʍ t̠ìиɦ thật bị người thấy, hắn cũng hoàn toàn không quan tâm, cho nên Như Hứa vô cùng ôn hoà ,một chút cũng không để bụng Dịch Vu Lan kết giao bạn gái , cô thậm chí ước gì hắn nhanh chóng tìm được bạn gái để dời đi lực chú ý, như vậy thì cô có thể thanh tịnh được rồi.
Doãn Minh Nguyệt kỳ quái muốn mệnh, không nhịn được mà mở miệng hỏi Dịch Như Hứa, “Hứa Hứa, vì sao cậu một chút cũng không lo lắng anh trai cậu bị bạn gái cướp đi vậy? Anh cậu ưu tú như vậy, cô gái nào mà không yêu hắn?”
Dịch Như Hứa suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn trời, ngơ ngác mà nói: “Bởi vì đó là anh mình, vĩnh viễn đều là anh mình, những cô gái khác không thể thay đổi gien thành mình, thay thế mình trở thành em gái anh ấy.”
Trong giọng nói của cô thậm chí còn có một tia mất mát.
“Đã hiểu.” Doãn Minh Nguyệt trợn trắng mắt liên tục lắc đầu, “Ngài đây là bị sủng hư, cậy sủng mà sinh kiêu .”
“Phải không?” Dịch Như Hứa nhìn bạn mình, có chút không rõ mình đến tột cùng là cậy sủng mà kiêu ở chỗ nào.
Anh trai đối với cô tốt, rõ ràng đã bị hắn dùng cách thức thủ đoạn khác từng chút lấy về.
Luôn là ỡm ờ mà ngủ cùng nhau, điểm này cô đã không muốn nhắc lại, chủ yếu là sự riêng tư cùng không gian cá nhân, thật sự một chút đều không còn.
Cô cũng muốn có một gian phòng chỉ thuộc về chính mình , có một cuốn nhật ký sẽ không bị người khác lật xem, có một tài khoản xã giao sẽ không, không thể hiểu được vì sao liền ít đi mấy bạn học nam , có thể tùy ý quyết định mình cùng bất luận người nào đi ra ngoài tự do đi chơi.
Anh trai nói bọn họ đây là đang làm trao đổi, bởi vì mọi thứ của hắn cũng đều mở ra cho cô nhìn, hắn xem của cô cô thì cô cũng đều có thể xem của hắn, hắn không chỉ không cảm thấy hành vi của mình không đúng, thậm chí còn hy vọng cô cũng có thể dùng tiêu chuẩn như vậy để đưa ra yêu cầu với hắn.
Nhưng Dịch Như Hứa không muốn, cô chỉ muốn lấy về đồ vật thuộc về cô mà thôi.
Thời điểm anh trai cho người ta cảm giác thực biếи ŧɦái chính là khi chỉ nói ra vài câu nhẹ như không nhưng có thể làm cô lâm vào khủng hoảng cùng hỏng mất.
Nhưng cuối cùng những việc này sắp không lại ảnh hưởng đến cô nữa rồi, anh trai rốt cuộc cũng đã có bạn gái.
Dịch Như Hứa chỉ cảm thấy không vui một lúc ngắn ngủi bởi vì Doãn Minh Nguyệt vô ý đề cập những chuyện khiến cô khó chịu, sau đó liền bị cảm giác sung sướиɠ sắp được giải phóng lấp đầy đầu óc.
“Minh Nguyệt, cậu biết là ai nói chuyện anh trai có bạn gái ra không?”
Doãn Minh Nguyệt nghe Dịch Như Hứa hỏi như vậy cảm thấy rất kỳ quái, “Loại chuyện này cậu hoàn toàn có thể tự mình đi hỏi anh cậu không phải được rồi sao?”
“Không được, không thể hỏi anh ấy.”
Hỏi hắn điều này cô cảm thấy hắn sẽ tức giận, nói không chừng rõ ràng là đang thích một nữ sinh nào đó, cô vừa hỏi, lỡ hắn tưởng rằng em gái bởi vì chuyện này không vui, liền cứ như vậy cùng người ta chia tay… Vậy nên làm sao bây giờ?
Dịch Như Hứa tuyệt đối không thể làm loại chuyện này phát sinh, cô không thể để anh trai thu về thất bại, mặc kệ anh trai ở bên ngoài làm cái gì, cô đều sẽ không quản hắn, những khống chế quản thúc như tình lữ mà lúc trước anh trai làm với cô vốn dĩ chỉ có anh trai một bên tình nguyện mà thôi.