Rạng sáng lúc hai giờ, trong căn phòng có ánh đèn vàng mờ ảo, tác dụng của thuốc cũng đã dần hết.
Liêu Chấn Hưng ngồi trên ghế, nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường kia.
Lúc này Kim Vũ Thư vừa mới tỉnh lại sau cơn mê, cả người cô trần trụi không một mảnh vải, phần trên bị trói chặt hai bầu ngực, hai chân bên dưới lại bị trói gập thành hình chữ M. Ý đồ của hắn rất rõ ràng, đó làm làm nhục, phá hủy lòng tự trọng của cô.
"Vũ Thư à, người của cô đẹp thật đấy, cỡ 34D khiến tôi nắm một tay cũng không hết, dây áσ ɭóŧ căng lên khiến tôi cũng phải cương theo. Đôi chân dài trắng nõn nà thật khiến tôi muốn véo cho thâm xanh lại, tất cả mọi thứ trên người cô đều khiến tôi muốn đυ. chết cô!"
"Đây là nơi nào.... tại sao cậu lại làm vậy với tôi? Tôi đã làm gì có lỗi với cậu?"
Kim Vũ Thư nhận thấy tình cảnh gay go của bản thân, cô lên tiếng hỏi Liêu Chấn Cương.
"Ờm...đây là nơi có thể đưa cô lên thiên đường~ còn về chuyện tại sao tôi lại làm vậy à... ai bảo cô dám bắt đám anh em của tôi lại hả? Đáng nhẽ sau lần giao dịch này tôi sẽ được chia cho 35 triệu. Nhưng giờ thì mất hết rồi!"
"Tên khốn nạn! Cả đám cảnh sát bại hoại kia, không ngờ cậu lại dám thông đồng với bọn buôn ma túy để kiếm lời."
"Ha ha, cô còn không nhận thức được hoàn cảnh của mình hiện giờ sao? Còn dám chửi tôi?"
"Cậu đừng có mà tới đây! Cậu muốn làm gì?"
"Một người đàn ông trói chặt chân của phụ nữ lại, cô thử nói xem tôi còn có thể làm gì chứ? Không phải là nên đυ. chết cô sao? Gái còn trinh như cô thật là khiến người khác chịu không nổi mà!"
Liêu Chấn Cương lộ ra vẻ mặt da^ʍ tà, đi tới chỗ KIm Vũ Thư bị trói.
"Đừng! Cậu đừng có qua đây! Không!!"
"Cô đúng là bạch hổ hiếm có khó tìm, âʍ ɦộ trơn láng này thật đẹp tuyệt vời~ Cái tư thế mở chân chữ M này của cô làm âm môi mở hết cả ra rồi kìa~ Hộŧ ɭε bé xinh, âʍ ɦộ thơm mềm khít chặt, màиɠ ŧяiиɧ xử nữ thật là mỹ lệ!"
Liêu Chấn Cương trêu chọc cô, đôi tay còn không an phận sờ soạng cơ thể cô. Kim Vũ Thư vô cùng xấu hổ, cô cắn chặt môi dưới quay đầu đi.
"Yo~ Chọn cách không thèm quan tâm à?"
Liêu Chấn Cương cầm lấy một chiếc gậy trêu mèo có gắn lông ở đỉnh, bắt đầu vuốt lên người KIm Vũ Thư, đặc biệt ngoáy thật nhiều ở đầṳ ѵú và âʍ ɦộ.
"Không...ha ha.....cậu..đừng làm vậy....buồn quá...ha ha ha~"
Kim Vũ Thư bị nhột không ngừng giãy dụa để tránh.
"Ngứa lắm à?"
"Đúng vậy...ha ha ha..làm ơn...ha ha ha...đừng cù nữa..."
Liêu Chấn Cương vươn tay vẽ vài vòng trên âʍ ɦộ của Kim Vũ Thư, ấn lên hộŧ ɭε rồi lại trượt xuống nghịch môi âʍ ɦộ.
"Ưʍ....cậu..."
"Tôi làm sao? Cô nói ngứa là ngứa chỗ nào? Ở đây sao?"
Liêu Chấn Cương vừa nói, tay vừa trượt vào trong lỗ huyệt.
"Không, tôi không có ngứa ở đấy! Tôi bị cái lông cù cho ngứa."
"Oh~ tiểu huyệt không ngứa sao? Vậy để tôi làm cho nó ngứa."
Liêu Chấn Cương khom người mυ'ŧ lấy hai núʍ ѵú của Kim Vũ Thư, hắn dùng răng khẽ cắn vào đầṳ ѵú, tay trái cùng tấn công bầu ngực còn lại, tay phải vẫn tiếp tục xoa nắn hộŧ ɭε.
"Ưʍ...." Người chưa từng có kinh nghiệm như Kim Vũ Thư không nhịn được hừ nhẹ một tiếng, vừa nhận ra có điều không đúng liền cắn chặt môi.
"Thấy thích, thấy sướиɠ thì cứ kêu lên, nếu làm tôi vui có thể tôi còn cân nhắc việc thả cô đi."
"Tôi...."