"Rào rào" tiếng thác nước chảy xuống hồ, bàn chân nhỏ nhắn xinh xắn của thiếu niên đi trên mặt nước, bạch lam thủy tinh tóc dài giống như không thấm nước, xoã tung trên mặt hồ chiếu rọi từng trận lấp lánh.
Trần Uyển Hy thích màu trắng tinh lam, y phục phải thoải mái, nên trên người y phục của cậu bây giờ là cao tới đùi chỗ lộ ra đầu gối, cùng tế bạch song điều trắng nõn chân dài, thắt lưng dùng lam sắc vải quấn quanh nhỏ gọn eo hông, thân trên dùng lam y ngắn tới khuỷu tay, khoác thêm bạch sắc trong suốt vải được thắt lưng buộc chung áo ngoài, thân trên to rộng thùng thinh phần tay áo cùng hạ thân dài tới cẳng chân khoác.
Cộng với phong cảnh thác nước hồ lớn và sương mù linh khí, cùng các loài cá linh, thực, dược vật xung quanh, cảnh sắc lúc này vô biên vô hạn, mỹ thiếu niên điên đảo chúng sinh dung mạo, thật thật là tiên tử hạ phàm!
Kể cả Liêm Mục cho dù là phu phu lâu năm nhìn mãi gương mặt, cũng không cấm mà "Rống!" Dài một tiếng say mê....... khoan đã, rống?
Cả toà ngọn núi im lặng một chút khi, bỗng nhiên từ trên tận trời cao đỉnh núi truyền tới tiếng gào rống đầy lực lượng hùng mạnh thần thú, uy áp kinh người chấn kinh bốn phương tám hướng, nháy mắt vọng lại tới các tu sĩ từ nơi xa chuẩn bị tới đây huyấn luyện bí cảnh phải dùng ra phòng hộ pháp khí, cùng với vọng tới rồi các nơi lão quái vật tu luyện nghìn năm nhân, yêu, ma.
Từ đây một phút thời gian, toàn bộ thiên địa đều vì ngươi làm một tràng vỗ tay lên sân khấu.
Anh chết chắc rồi.
Thực sự.
"Bụp" một tiếng trầm vang rơi xuống nước, đôi mắt Liêm Mục thấy rõ ràng hoàn cảnh cho dù ở trong hang tối, dây đằng che trước cửa hang bị thứ gì chém rơi xuống hồ, một đôi hắc ti bạch sắc đồng tử nhìn chằm chằm anh, hắc ti trong đôi mắt đã xuyên tụ tại trung tâm, huyết sắc dọc xuống tạo tia mỏng.
Trong đôi mắt phản chiếu hắc hổ, bị hắc huyết ti xuyên thành nhiều đường.
"H-Hy Hy anh--"
"Ra đây"
Liêm Mục hơi bất an cùng lo lắng lời nói bị Trần Uyển Hy cắt ngang bằng giọng điệu bình tĩnh, anh không không dám chậm trễ đi ra ngoài.
Hắc hổ hơn 2 mét cao nhanh chóng bước ra từ trong hang động giấu sau thác nước cùng dây đằng. Bộ lông đen mượt không thấm nước khi đi ngang qua thác, móng vuốt đen nhánh đi trên mặt hồ trong veo. Răng nanh chưa thu vào trắng tinh sắc nhọn để lộ ra bên ngoài. Cặp thú đồng hắc trầm lạnh lẽo. Ra ngoài, ánh sáng chiếu vào khi, toàn thân trên dưới cường thế dũng mãnh.
Nhưng chưa giây lát hắc hổ quay đầu nhìn lại đằng sau thiếu niên, bản mặt hổ đều quéo, cụp đuôi đen chạy nhanh tới bờ hồ rồi dừng lại, toàn thân bộ dáng dũng mãnh cùng cường thế uy áp bị vắt không còn một mảnh. Anh thực sự rất sợ lão bà nhà mình nổi máu. (Tác giả: nhưng anh vẫn luôn chọc người ta!)
"Chạy nhanh nhỉ?"
Trần Uyển Hi bình tĩnh mà nhìn hắc hổ không mặt mũi chạy ra xa kia, cậu thật sự đang trong cơn nổi máu, khó kiểm xoát lắm, một chút nhỏ sức mạnh thôi là tiêu đời cả vùng lục địa này thật đấy.
Do Trần Uyển Hy mới tới đây, nên quy tắc một số thứ trong văn tự vẫn chưa thu hồi lại sức mạnh của cậu và điều chỉnh trung bình bằng thế giới, còn thời gian dạy cho Liêm Mục một bài học.
Cậu nói chuyện và giọng điệu bắt đầu chuyển lạnh lên:
"Mấy năm nay em không đánh anh nên bắt đầu lộng hành lại rồi ha? Vui không?"
Trần Uyển Hy chầm chậm nói, thanh thản bước đến bên bờ hồ, lại gần cái kia không mặt mũi hắc hổ.
"Hy Hy, anh sai rồi, anh không dám nữa, duy nhất lần này anh từ lúc bắt đầu đi với em thôi bảo bối, làm xong thì anh không làm gì nữa, chỉ dùng một cái pháp bảo duy nhất thôi, anh lo lắng em không tìm được anh, còn có mấy tên hoa hoè loè loẹt với đám thổ phỉ bắt cóc câu dẫn em thì sao, với lại em còn không quen hoàn cảnh nơi đây nữa, anh chỉ rút ngắn thời gian tìm kiếm nhau thôi bảo bối, vậy nên chỉ duy nhất lần này, em tha cho anh nha?"
Liêm Mục nhanh chóng nói rõ, vừa lùi bước về phía sau từng tí, đôi hắc đồng thú mở to ngập nước cùng lấp lánh tỏ ra đáng thương, nhìn thiếu niên đi tới gần.
"Ha, trong lòng anh em phế như vậy hả?" Trong mắt tức giận sắp trào ra giống nhau mà huyết ti sắc bên trong đồng tử càng thâm, cậu gần như cận kề phát nổ bên cạnh.
Thình thịch...?
"Ừm ừm, em tha anh" Trần Uyển Hy chưa mấy bước đã tới rồi hắc hổ trước mặt, ôn như cười ôn nhu nói với anh.
Liêm Mục nhìn thấy đột nhiên mà dịch chuyển tới đây trước mặt lão bà sợ giật mình.
Tim đập nhanh vì sau cái lời tha kia mà nhấc tới bên miệng, giật nảy mình bởi dịch chuyển tức thì không kịp phòng ngừa, kìm nén tiếng thét sợ hãi sắp phát ra mà dùng ý thức thể kháp thật mạnh cái đuôi mới sinh.
Liêm Mục vừa rồi coi như bị dọa một cái chết khϊếp. Cùng với anh biết vợ anh sẽ không tha thứ anh dễ như vậy, chắc chắn sau câu "em tha anh" sẽ nói "mới lạ".
Anh chấp nhận số phận bi thương mà nhắm mắt lại, che lấp trong trong thâm tâm nước mắt chảy thành biển rộng. Nhưng ngoài dự đoán, đợi vài giây cũng không nghe được tiếng gì hay lão bà động thủ, thử mở tí xíu khe hở mắt nhìn lại. Trần Uyển Hy còn nhìn anh, nhưng trong mắt như có gì đó ngo ngoe rục rịch.
Đột nhiên mở to hắc ti bạch sắc đồng tử đông đầy nước mắt, nhưng chưa kịp vài giây thì nhìn anh đầy giận dữ, rồi lại thay đổi sắc mặt bình tĩnh nhìn anh...tình cảnh thập phần quái lạ lên?
"Hy Hy, em làm sao vậy?" Liêm Mục lại nhấc lên tâm. Thực sự, nếu ngày thường bảo bối tính tình còn đỡ, nhưng bây giờ... anh lo lắng tưởng tương lai mình sẽ không dễ đang gì.
Trần Uyển Hy cứ nhìn anh, trong mắt hắc ti đã giản ra không như khi nãy đáng sợ. Cậu còn không biết mình làm sao vậy? Tự dưng đang yên lành ngủ ngon, đột nhiên đứng xuất hiện ở đây. Mà trong đầu mấy tên kia lại làm ầm lên, sau đó cậu bị kéo vào, liền xuất hiện ở đây.
Ha hả, Trần Uyển Hy cậu thực sự có chút tức, nhưng nghĩ lại... bây giờ nên làm thế nào phá huỷ thế giới cốt truyện hướng đi? Kì thật, cho dù có sức mạnh hay biết trước thế giới cốt truyện hướng đi, Trần Uyển Hy cũng không quá để tâm, dù sao cậu là bị hố nên mới phải đi vào, nhưng không thể không chơi chơi một chút.
Có điều chuyện này liền phiền phức, cả nguyên bản hay toàn bộ "Trần Uyển Hy" đều không nghĩ suy tư đi phá, cậu còn thực sự thích mấy cái thế giới thể này------ Mẹ nó ngươi cái này ngu ngốc như thế nào có thể thích thượng thế giới thể loại này đâu?! Ngươi không phải não uy vào cái nào cẩu trong miệng đi?!
Vốn dĩ bình thường kia mấy cái thế giới thể còn tính chút chút thích, nhưng đây là tiểu thuyết cùng ý thức tạo thành thế giới, không có chuyện thích a!------ Này cũng không đúng, chúng ta là "ngoại lai" xâm nhập giả, cũng không phải cái nào thế giới đều có thiên chi kiêu tử tâm hắc, có thể gặp bọn họ coi như phá chút cốt truyện cũng chơi vui, như thế nào không thích? Chúng ta phải chơi được bó lớn lời a!
Chỉ thoáng chút liền thay đổi mấy biến, Trần Uyển Hy cũng không như thế nào phát hỏa, cậu nhìn về phía còn ngốc lăng Liêm Mục, cười cười nhìn trước mắt hắc con hổ nói:"A Mục nha, em không sao, chúng ta bây giờ xem xem một chút xung quanh, tìm chút thú vị trò chơi đi, hì~"
Dưới chân núi, sau khi nghe thấy tiếng rống của tên nào đó, các ngôi làng xung quanh ngọn núi người dân, đều tui tập tại một chỗ cao có thể nhìn thấy bên kia chân núi.
Vốn dĩ núi ban đầu bộ dáng là đất liền thổ, thổ liền cây, mà hai tuần trước chân núi tụ tập linh khí khi là rất nhiều, đã có tạo thành sông xu thế, nhưng không hiểu sao hoặc có thể do nào đó lực lượng, ngọn núi liền cách đi thổ, cứ vậy mà lơ lửng trên không không mấy cao. Phàm là người thường liền không cách nào đi lên ngọn núi kia được.
Tụ tập ở kia tảng đá to trên cao đám người có chút xôn xao lên.
"G-Già làng, lời ngài nói là thật ư? Thực sự có thần tiên hạ phàm sao?" Một trung niên nhân đứng ở bên trong kia gần trung tâm chỗ, thân hình cường tráng do làm nông cùng làn da ngâm đen phơi nắng tạo thành, có thể thấy thời trẻ anh tuấn khí chất.
Ông hiện giờ chỉ thấy không khoẻ khi đứng gần ngọn núi, có chút cảm xúc lo sợ. Trương Phạn là dân ở ngôi làng xa xa ngọn núi, tới đây được mời tới chơi vài ngày. không để ý mấy tình hình của các ngôi làng gần ngọn núi này, cũng chỉ nghe vài lời mà thôi.
Già làng là khác danh của vị trưởng làng sống gần núi hơn 500 tuổi, người phàm nhưng số tuổi lớn hơn thường nhân.
Nhưng là đời trước của lão gia gia luôn được dạy và tôn sùng một truyền thuyết thần tiên, nghe nói mấy trăm năm trước lúc ông còn trẻ không tin vào chuyện có thần tiên, truyền thuyết kia, chỉ riêng các vị tu sĩ là có thật.
Không rõ vì sao vài năm sau, khi ông ấy mất tích vài ngày trở lại, trong miệng luôn lẩm bẩm "Thần tiên hạ phàm...thần tiên...hạ phàm!" Sau đó Già làng như điên rồi dường như, gọi người xây tượng, điêu khắc tượng, tả đặc điểm một con yêu thú hắc hổ cao hơn 2 mét cùng một thiếu niên không được khắc mặt.
Lời nói Già làng khi nói tới hắc hổ lộ ra cung kính, sợ hãi cùng thuần phục. Nói tới vị thiếu niên không mặt còn lại liền vô cùng si mê, cuồng nhiệt cùng sùng bái.
Không ai biết Già làng đi đâu, làm gì trong thời gian mất tích đó. Chỉ biết thời còn trẻ Già làng luôn tinh thần tràn đầy, nhiệt huyết sôi trào ấy, như lâm vào một hồi say, cuồng tín kia hai bức tượng điêu khắc, say mê cuồng nhiệt, trụ cột sống là kia hai cái tượng điêu khắc giống nhau, không ai khuyên cản được.
Nhưng rồi sau này, khi lão gia gia được tới cái danh Già làng, thì trong phạm vi ngọn núi các ngôi làng gần đó, đều tín ngưỡng cái này truyền thuyết, thần tiên hạ phạm. Già làng bất tử là nhờ vào phúc vận khi gặp được nhị vị thần tiên kia.
Đây là những lời nói mà Trương Phạn biết được khi hỏi thăm đường tới đây thuận tiện hỏi. Là trưởng làng ngoài mới nhậm chức mấy năm, còn chưa hiểu biết đa số và cũng chưa thế nào để ý. Trong phạm vi núi ,mấy cái ngôi làng ở gần đó liệu ảnh hưởng nhiều ít?
Nhưng bây giờ ông đã được tận mắt nhìn thấy, mới đầu chưa tới đây chỉ nghe tin đồn, sinh ra một chút nghi hoặc nhỏ. Nhưng từng bước từng bước, người dân làng ngoài mà ông dẫn tới cũng kinh sợ khi vào trong cái gọi "phạm vi" núi này.
Bọn họ điêu khắc rất nhiều tượng, những bức tượng chân thực đến quá mức, vài ngày trước nghe qua tam hoàng tử từng đến các nơi kiểm tra, kì thực người dân ở đây giấu còn nhiều hơn 300 tượng, mỗi ngôi nhà trong làng ở phạm vi núi này...ít nhất 300 bức tượng điêu khắc, phần lớn được giấu dưới tầng hầm ngầm.
Lần đó tam hoàng tử kiểm tra được đến, là một gia đình số lượng ít nhất tượng đem ra mỗi ngôi làng.
Nghĩ thôi liền có rất dọa người.
Trương Phạn đổ mồ hôi đầy mình nhìn trước mắt Già làng. Lão gia gia sống lâu tóc cũng đã trắng, nhưng loại trắng xám này có chút quái lạ, tóc trắng quăn xoã tung lộn xộn nhiều vài phần hoang dã. Chiều cao còn cao hơn ông, này tuy già nhưng không có cái nào trùng khớp từ "già", mặt không nhiều lắm nếp nhăn, nhìn qua thật giống mới 35-40 tuổi thành niên trai tráng để râu mà thôi.
Trương Phạn ông nhìn có vẻ còn lớn tuổi hơn Già làng nhiều, này làm ông không khỏi rùng mình thêm sợ hãi cái này truyền thuyết cùng ngọn núi biến hoá.
Vốn dĩ ông không định hỏi chút việc này, nhưng vài giờ trước Già làng gọi bọn họ lại đợi ở dưới chân núi, nói rằng:
"Các vị thật may mắn, có thể chứng kiến sự kiện duy nhất trên đại lục này, nếu các ngài vui vẻ, nhất định các vị có thể thử được nhân gian không có trải nghiệm"
Một câu không đầu không đuôi nhưng khiến cho người khác ảo tưởng được phần nào.
Vốn dĩ ngay từ đâu nghi ngờ, tới đây đã giảm phân nữa, tới rồi hiện tại, Trương Phạn ông lo sợ kia truyền thuyết, muốn xác nhận sự thật, chính mắt nghe thấy chính mắt nhìn thấy. Câu hỏi cũng đã phát ra hai lần khi tiếng rống kia truyền từ đỉnh tầng mây.
"Đợi"
Già làng chỉ nói một câu, nhưng lại chứa thứ ma lực kì quái nào đó, làm đám người làng ngoài giờ phút này im lặng.
Dưới chân núi phút chốc im ắng đến không tiếng động. Bọn họ lúc này đứng trên một tảng đá lớn, phía trước hai cây trụ cột cùng cánh cửa đá là xuất khẩu ra vào này toà ngọn núi, duy nhất thông đạo. Cửa đá mở rộng hướng hai bên, cách đó không xa núi lơ lửng có phần bị đứt đoạn cây cầu, Già làng nói một câu sau liền đứng bất động nhìn bên kia bị đứt nửa bên cây cầu.
10 phút, 30 phút, 1 tiếng,... bọn họ đứng lẳng lặng ở đó, như chờ đợi thứ gì. Đến cả Trương Phạn kia nhóm người ngoài kì dị mà không tiếng động. (ta lười lên google tìm từ ngữ để nói thời gian thời cổ đại :v cái j mà 1 canh hay canh 1 j đó, mệt quá nga)
Im ắng không gian, liền rất nhỏ tiếng động đều được phóng đại lên. Bên kia núi rừng rậm chỗ, phát ra thanh âm, dẫn người nghe đến chấn động.
"Hi hi...ha ha...leng keng...leng keng"
Lục lạc tiếng vang? Thủy tinh tạp toái thanh? Hay...là tiếng cười?
"Phịch!" Một tiếng vang, toàn bộ người dân làng trong cùng Già làng, đồng loạt mà quỳ hướng kia phương hướng phát ra âm thanh tiếng cười. Đám dân ngoài Trương Phạn còn chưa kịp phản ứng thì bên kia núi ,cái kia đứt gãy một nửa cây cầu hạ, từng nhánh rễ cây thô to bao bọc đi lên phần cầu chặt đứt, sinh trưởng chóng mặt đáp thượng, uốn lượn về phía trước vươn lên tạo thành đường cong hướng tới mở rộng cửa đá lớn, từng điều rễ cắm rễ xuống nền đá cứng cáp, phát ra những tiếng vang lớn nhỏ phá đá thanh, chôn sâu xuống nền đá mọc rễ cắm sâu tận cùng phía dưới.
Phút chốc thời gian, một cây cầu gỗ to lớn được hình thành trước mắt, đánh sâu vào người dân tâm thần chấn động, hô hấp chợt đình trệ.
"Hi..hi..ha..ha" tiếng cười thanh thuý như lục lạc chợt xa chợt gần, bên kia cây cầu gỗ, từ những mộc thụ cao lớn tạo thành rừng rậm, một cao một nhỏ thân ảnh dần hiện ra trước mắt mọi người. Lúc này đây ngay cả hô hấp bọn họ cũng không ai dám, toàn thể tụ tập ở đây người dân đều quỳ xuống.
Chỉ nhìn lướt qua thiếu niên khi chưa được một giây, như có cực cường lực lượng áp bọn họ không thể ngẩng đầu.
Thần tiên... trong truyền thuyết đi xuống phàm giới hai vị thần tiên... ở đại lục mênh mong... hạ giới tới nơi này... bọn họ thế mà thấy được, duy nhất mảnh thổ này chỉ duy một lần cảnh tượng...
Thần tiên hạ phàm!
________
Tắc giả: Xong! Làm ta lên thiên đường thoải mái đi! 1 chương rốt cuộc xong! Vui sướиɠ hơn nếu có thể làm xong đc một TG thì tốt rồi... nghĩ rất nhiều cái hố, như động Ko đấy kéo ta đi, cái hố lớn này đang làm ko thể bỏ đc, thật là đáng sợ a~
Não động nhiều quá muốn làm nhưng Ko đc, mà trong đầu tưởng đẹp bao nhiêu lúc viết thảm bấy nhiêu, ở trong lớp làm nháp thấy có khả năng, nhưng toàn là hố mới :v mệt mỏi quá nha, muốn nghỉ ngơi nha, kì nghỉ dài hạn~
________