[ĐM] Xuyên Qua Thế Giới, Lão Công Nhịn Chút Ha

Chương 2: . TG1: cổ đại tu chân xuyên không nữ

Xác nhận xong cái điều thứ ba rắc rối kia, cả hai quyết định bay một vòng sau chọn ngẫu nhiên một cái thế giới. Bởi vì là khế ước xác nhận bằng hiệu lực tức thì, cho nên vũ trụ quy tắc làm cả hai dịch chuyển luôn tới vũ trụ [rộng] thế giới, các loại dị thế giới loại hình tiểu thuyết hình thức đưa tới chỗ bọn họ.

Hai tia hắc bạch quang cứ bay nhanh qua các thế giới cùng vũ trụ, lấp lánh trong tinh quang vũ trụ nhìn cực kì mỹ lệ, cùng với nhan sắc của phu phu hai người, bay nhìn xem xong rồi thì chọn một cái cỡ trung thế giới tu chân chọn làm điểm bắt đầu.

Trước khi đi vào Trần Uyển Hy có nói thêm câu với lão công nhà mình:

"Hay là anh vô trễ hơn em 1 tiếng đi, với lại thời gian ở đó được điều chỉnh là trước cốt truyện bắt đầu 3 năm, mà anh tới thì cũng còn sớm lắm, em vô trước chơi chơi, anh đợi ở ngoài nha, dù sao chỉ 1 tiếng là được rồi"

Cậu bắn bắn ánh mắt sáng lấp lánh nhìn anh, chờ đợi đáp lại.

"Được thôi, em chơi chơi trước đi rồi 1 tiếng sau anh vào" mới lạ. Liêm Mục làm sao có thể cách xa bảo bối nhà mình dù chỉ 1 tiếng được?! Cho dù là lúc trước thì mỗi lần cũng liên lạc ít nhất cách 30 phút!

Vậy nên, Trần Uyển Hy chưa kịp làm phòng hộ đảm bảo nhà mình lão công không theo vào thì hắn trước một giây đã làm full định vị theo dỗi, kèm theo cùng nhau đi mà không phải đợi 1 tiếng trói chặt pháp bảo!

Trần Uyển Hy dừng lại, trừng mắt nhìn anh. Được lắm Liêm Mục, anh vậy mà dám làm phản tôi!

Hai tròng mắt cậu bên trong hắc ti dần ngưng tụ tại trung tâm, một tia huyết tuyến dọc xuống ở tâm nhãn như dã thú, bừng bừng lửa giận nhìn anh.

Liêm Mục nghĩ bản thân mình hình như làm hơi lố, đang định xin tha đầu hàng thì người trước mặt bỗng dưng chóp chóp mắt, hai hàng nước mắt xoành xoạch rơi, thút thít nói:

"A-anh là đồ dối trá, hức... anh không yêu tôi phải không, anh không nghe tôi nói hả?!..hức..hức, ghét anh ..hức.. mau thu lại pháp..hức..bảo nhanh lên! Hức..nếu không lần sau đứng hòng gặp tôi! Hức..hức.."

Tuyển thủ táo bạo cùng kiều khí song kiếm hợp bích đánh trúng đối thủ!

Liêm Mục không kịp phòng ngừa trúng chiêu, hoảng loạn thu tay lại "Sao vậy Hy Hy, anh sai rồi, đừng khóc, anh dẹp hết mấy cái pháp bảo đi rồi, ngoan, đừng khóc, lần sau anh không làm nữa, đừng không gặp anh nha, ngoan, anh dẹp"

Tuyển thủ Liêm phòng ngự thành thất bại -9999 máu. Toàn thua, tuyển thủ Nộ+Kiều khí ván 1 toàn thắng!

"Haiz... đành giữ lại trói chặt pháp vậy" Liêm Mục âm thầm tiếc hận.

Tuyển thủ Liêm chơi kĩ năng ẩn, sát thương trong tương lai gần của tuyển thủ Hy -10000 máu! Ván 2 tuyển thủ Liêm toàn thắng!

Trần Uyển Hy vẫn không biết gì về nhà mình lão công mưu kế, đắc ý "hừ hừ" hai tiếng, xuất phát vào vòng chắn thế giới.

————————

Tại Tây Bắc Vân quốc

"Phụ vương, tu sĩ các tông môn từ phía Nam đến Tây Nam đều sắp tới đây, còn có Thiên Lam tông, một trong Ngũ đại môn phái cũng xuất ra ngoại môn đệ tử và vài chục cái nội môn đệ tử tới để lịch luyện bí cảnh. Vùng núi phía Bắc Vân quốc không biết làm sao lại tụ tập linh khí trong vòng hai tuần, tạo ra bí cảnh, núi còn cao hơn cả Luân Sơn, nhi thần đã tự xuất bình điều tra bên ngoài quá, chúng ta có hay không tìm hiểu luôn bên trong?"

Một giọng nói bá đạo vang lên trong đại điện hoành tráng, thanh niên tuấn tú, ngũ quan đường cong sắc bén mang tính công kích cường hãn, mặc nâu đậm sắc y phục, đai lưng buộc gọn phần hông rắn chắc cùng hắc bội kiếm kế bên. Chấp tay hành lễ với vị nhìn gầy ốm, nhưng tản ra khí tràng đế vương, Vân Quốc cầm vương vị người.

Người dân của Vân Quốc thường nói, nếu muốn lang quân nho nhã lễ độ, ôn nhu công tử thì đi phía Đông Vân Quốc đấu một ván cờ cùng Vân Lương. Nếu muốn lang quân bá đạo lại cường hãn thì đi phía Tây Vân Quốc làm Vân Ngạo chú ý ngươi nữ cường nhân. Lang quân như ánh mặt trời chiếu dương quang thì đi phía Nam Vân Quốc theo đuổi Vân Trường.

Còn muốn tìm như băng ngọc trạm khắc lãnh tuyết nương tử thì đi phía Bắc Vân Quốc đấu một trận thắng với Vân Liên. Trung tâm tứ phương muốn tìm như ý nương tử, các ngươi liền phải vượt qua bốn vị hoàng thân phía trên mới có thể cưới như thiên tiên tiên tử, khuynh quốc khuynh thành, mỹ nhân Vân Hương.

Mà vị bá đạo lại cường hãn thanh niên đây chính là mọi nữ nhân Vân Quốc đều muốn lang quân hùng mạnh, nhị hoàng tử Vân Ngạo.

Từ nhỏ là thiên tài tinh thông võ thuật tu luyện, 6 tuổi được Trường Thiên Tông nhận làm đệ tử ngoại môn. 14 tuổi vào bí cảnh lập công lao đánh bại một đoàn kết bè sơ trung giai thú, tấn chức nội môn đệ tử, được Thất trưởng lão Trường Thiên Tông kết nhận đồ đệ.17 tuổi lập ra càng nhiều chiến công, may mắn có được không ít pháp bảo, thân phận tôn quý hoàng thân quốc thích Vân Quốc nhị hoàng tử, đồ đệ của Thất trưởng lão Trường Thiên Tông trong Ngũ đại tông môn.

Vân Long Thán nhìn chính mình Tam tử, vừa lòng gật gật đầu, nói "Việc này vẫn là nhờ Nhị tỷ của con, Liên nhi mới là quản lí Bắc Vân quốc khu vực tả tướng, con làm Tây Vân quốc đại tướng, cũng đã sớm từ Bắc phương, còn tìm hiểu không tìm hiểu chuyện này, ta liền làm đại ca con tới đây đàm luận đi. Muốn hỏi, thì hỏi Thái tử mà làm, ta cũng sắp không tại vị bao lâu".

"Nhi thần đã biết", Vân Ngạo tâm bình tĩnh mà đáp. Phụ hoàng nhìn qua ốm ốm gầy gầy , nhưng là còn khỏe thực, nhường vị cho đại ca sớm như vậy, có khi là vì cùng mẫu thân chu du tứ hải đi. Vân Ngạo mặt vô biểu tình tưởng, tiếp tục suy nghĩ chính sự.

Vân Ngạo vốn nghĩ rằng lần này thí luyện bí cảnh sẽ an ổn qua đi, nhưng sự phát sinh từ hai tuần trước, linh khí dồi dào tứ phương tụ lại một ngọn núi vô danh phía Bắc, trong hai tuần, lấy thời gian ngắn đột nhiên mà tăng trưởng, đột phá cao qua Luân Sơn.

Phải biết Luân Sơn là trong truyền thuyết cái kia cao có thể qua vân mây núi lớn a! Ít nhất nếu có tu sĩ tu vi lớn mạnh, có thể chất đặc biệt tốt còn có thể thấy được đỉnh sơn mờ ảo. Nhưng ngọn núi kia lại bất đồng, cho dù hắn có từng thử một lần lấy bảo vật Vân Quốc Kính Thiên Thông cũng không thể xem tới đỉnh ngọn núi.

Đặc biệt là ở trong phạm vi 100 dặm linh khí tụ tập ngọn núi bên ngoài lẫn bên trong đều có rất nhiều yêu thú trung-cao giai, thậm chí hắn đã ngẫu nhiên gặp được 3-4 con nửa vương cấp, cùng 2 con đã hoá hình vương cấp ở bìa ngọn núi. Bên ngoài đã mạnh như vậy, thì bên trong ngọn núi tụ tập bị linh khí thuần dưỡng yêu thú còn cường hãn tới mức nào?

Không lẽ để cho những con yêu thú đó lên Đế cấp rồi tiêu diệt? Chi bằng ngay lúc này diệt trừ tận gốc rễ của chúng. Đang lúc trái lo phải nghỉ, Vân Ngạo nghe được từ đằng sau truyền tới nhẹ nhàng mà trầm ổn giọng nói.

"Vân Ngạo, đệ có đi tìm hiểu hay hỏi chuyện các ngôi làng xung quanh ngọn núi phía Bắc đó chưa?" Một thân hình cao gầy như tùng trúc đi vào đại điện. Diện mạo như hoà không mất soái khí, mặc lam bạch sắc y phục, cầm cây quạt xếp nhẹ phiết vào lòng bàn tay, bên hông đai lưng treo một miếng xanh lục ngọc bội, tóc đen búi cao được quan ngọc thạch định ở trên, giọng nói ôn nhu mà trầm ổn. Nữ nhân Vân Quốc nghe thanh đều đoán ngay được người này là Vân Lương thái tử điện hạ!

"Nhi thần tham kiến phụ vương" Vân Lương khom người, trong tay quạt xếp gắp lại chắp tay hành lễ, Vân Long Thán nhìn lướt qua, gật gật đầu, sau đó gió tay một hoa, một trận hình cầu hiện lên toàn thân Vân Long Thán, là cách âm thuật.

Vân Ngạo cùng Vân Lương biết phụ vương là để sự việc giải quyết giao cho bọn họ, tìm chỗ ngồi xuống liền bắt đầu nói chính sự, "Vừa rồi phụ vương đã truyền âm sự tình cho ta, đệ khái quát nói một chút thu thập tuần tra được tin tức đi".

Vân Ngạo không dài dòng gì thêm, báo cáo đại khái "Việc hỏi các trụ dân ở các ngôi làng gần đó ta đã hỏi thăm, nhưng bọn chúng kiên quyết không chịu mở miệng, cho vài người dùng chút huyễn dược cũng không khai ra manh mối, đệ đã điều lấy binh mã tuần tra xung quanh các ngôi làng. Nhưng kì lạ là dù có nhiều linh khí tụ tập hay linh quả gần đó thì dân làng nơi vẫn không có dấu hiệu gì về việc phát triển cơ thể hay khai thông linh mạch"

Vốn dĩ xưa nay đại lục là có bất thành văn "quy tắc". Từ sơ khai mà ra linh khí là tạo ra đại lục lúc ban đầu, vạn vật dính vào đều có linh, huống chi là nhân loại. Chỉ cần linh khí cũng đủ dồi dào, cho dù không có thiên phú khai linh mạch, cơ thể được linh khí tẩm bổ là có đầy đủ phát huy tiềm lực tự thân. Linh khí nơi càng nhiều, liền tự sinh linh quả, là có khai thông linh mạch công hiệu.

Vậy nên ở một nơi cuồng cuộn linh khí mà không có ai khai thông linh mạch, thậm chí cơ thể sức mạnh đều không ra tới một người các ngôi làng, là chuyện rất quái dị.

Vân Lương vẫy vẫy quạt xếp, suy tư một chút, "Vậy đệ có thấy chỗ thờ cúng, tượng đền, hay tôn giáo xuất hiện trong những ngôi làng không", nhu mà thấp, tiếng nói trầm ổn của Thái tử vang trong đại điện.

Vân Ngạo hồi tưởng sự tình tuần tra, đáp lại: "Có tượng đá, các bức tượng được điêu khắc rất nhiều, tượng bằng 5 người trưởng thành khoanh tay vòng quanh như vậy đại, khắc tượng mặt mơ hồ, hình như là một người một con yêu thú không vô danh, đệ cũng từng hỏi qua, người dân nơi đó nói chỉ là những bức tượng điêu khắc bình thường do nhàm chán....nhưng là, cho dù chán cũng không đến mức nhiều như vậy đi?" Vân Ngạo hơi chút nhíu mi vừa nói.

Vân Lương như suy từ gì, "Đệ thấy qua bao nhiêu nhiêu tượng đá?"

"Hơn 600 bức tượng, mỗi ngôi làng xung quanh có hơn 500 bức tượng" Vân Ngạo nói ra cụ thể tượng điêu khắc.

"Nhiều như vậy?" Vân Lượng hơi chút kinh ngạc.

Tuy rằng suy ra được phần nào nhưng Vân Lương vẫn không đoán trước được lại có nhiều bức tượng như thế, hắn lúc đầu cũng chỉ nghĩ có 300 bức tượng toàn bộ, phạm vi núi bên trong các ngôi làng, nhưng đằng này mỗi ngôi làng có hơn 600 nhiều tượng điêu khắc, hơn 300 nhiều dự tính của hắn, kích thước cũng hơn 2-3 lần, chuyện này càng chứng minh cho những thứ hắn thấy trong Ngọc giản cổ xưa kia là sự thật, có điều còn chút nghi vấn.

Vân Ngạo cũng có chút không tin được chính mình lời nói, này mẹ nó lão tử bây giờ mới phát giác?! Hình tượng trưởng thành mà Tam hoàng tử xây dựng được chưa nhiều lắm thời gian có nguy cơ muốn tạc nứt.

Hơn 600 tượng đá điêu khắc trong các ngôi làng, bây giờ khác thường hắn mới phát hiện ra, này còn bày biện cho phụ vương và đại ca xem hắn ngu ngốc, không được, lão tử phải đi------

"Được rồi" Đúng lúc này giọng nói Vân Long Thán vang lên.

Đang trong suy nghĩ cùng cơ hồ còn một chút là rách hình tượng Vân Ngạo, quay đầu nhìn lại hắn phụ thân.

Vân Long Thán nhìn chính mình Tam tử từ lúc nói ra hơn 300 bức tượng liền cứ thay đôi sắc mặt liên tục, đến lúc này tay đặt ở bên hông bội kiếm như chuẩn bị đi đánh lộn, một chân ra ngoài sắp nát hình tượng Vân Ngạo, thầm ở trong lòng thở dài.

Thái tử thông minh trác tuyệt văn võ song toàn, tính tình hảo ở chung, các công chúa láng giềng đều cầu mong liên hôn. Nhị công chúa được xưng băng sơn mỹ nhân cùng danh hiệu nữ tướng quân trẻ tuổi, thông minh tài trí không kém, thơ ca đều tinh thông. Ngũ hoàng tử tuy khuôn mặt có chút ngây ngô nhưng thực ra hiểu chuyện, không gây rắc rối lại giỏi về giao tiếp, tu vi cao cùng với hiểu biết về binh khí pháp bảo. Tứ công chúa thuỳ mị nết na, dung mạo khuynh thành, cầm kì thi họa đều vượt qua, tuy không biết võ như các huynh tỷ đệ, nhưng là thiên tài luyện Đan sư, cải cách phát triển công pháp tu luyện, không kiêu căng không kiều khí, là muội muội/ nữ nhi rất được cưng chiều sủng ái.

Còn Tam hoàng tử? Tính tình cứ hay bướng bỉnh ương ngạnh, không dễ chọc dễ cáu gắt, thường xuyên gây chuyện rải thính làm thương tâm bao nhiêu khuê các thiếu nữ, biết võ, tu vi cao nhưng não để trống, làm việc hay không suy nghĩ, cũng chỉ tu vi cao hơn người thiên tài võ học cùng cái mặt đẹp. Nhưng là cái ham chiến, đánh trận là trận nào thắng trận đó, còn có công cho tăng tiến vũ lực công bộ, là thằng con mà Vân Quốc hoàng đế không đắn đo được nhất.

Tuy nãy giờ biết điều nhưng cứ gặp chuyện gì là quá kích thói xấu làm phụ thân là ông đây cứ thấy tâm mệt, bao nhiêu năm vẫn không sửa được, nhưng vì chút xíu thời gian quý hiếm kiên trì của con trai nên vẫn tha nó, ít ra có đại nhi tử mới làm Vân Long Thán an tâm.

Nói lại lúc này, Vân Long Thán đã ra lệnh truyền báo tin cấp Nhị công chúa trong chừng ngọn núi cùng xung quanh, cho Thái tử sắp xếp lại một chút tiếp đón các tông môn tu sĩ, hạ lệnh cho Vân Ngạo cùng Vân Liên canh giữ ngọn núi đợi tới ngày tu sĩ các phương tiến tới. Việc này cũng không thể chỉ mình Thái tử cùng Tam nhi tiếp được, sự tình còn có sau.

Trước khi Vân Ngạo bước ra khỏi cửa đại điện, Vân Long Thán thần sắc nghiêm túc dặn dò hắn một câu "Ngọn núi đó, Ngạo nhi chú ý bên trong linh khí dao động, cũng đừng đi vào quá sâu, nếu nghe tiếng lắc chuông vang, bằng mọi giá thuấn di ra ngoài", cũng không giải thích vì cái gì.

Vân Ngạo có chút khó hiểu nhưng vẫn đáp lại "Nhi thần đã hiểu".

Đây là đoạn cảnh cáo mà Vân Long Thán cùng con hắn Vân Lương tìm được viết trong Ngọc giản, lỡ thật sự như trong khối Ngọc giản cổ xưa đó viết lại đâu? Tránh đi có được nhiều còn hơn lao vào mà mất hết.

————————

Tại phía Bắc, một ngọn núi cao tụ tập linh khí nào đó, ở phía trên đỉnh núi lượn lờ sương mù do linh khí dày đặc tạo thành, tia nằng xuyên qua khe hở sương mù, chiếu vào chỗ sâu bên trong rừng cây giấu kín thác nước. Linh khí trong thời gian ngắn cũng đã nhiễm thấu thủy cả toàn bộ núi, thanh thuý tiếng thác nước "rào rào" mãnh vọt vào hồ lớn phía dưới, hồ lớn xung quanh mở rộng những thông đạo suối nhỏ, mà thông đạo các chỗ lại nối tiếp những ao hồ lớn nhỏ vây xung quanh, cứ như vậy về phía dưới chảy suôi.

Hoa thơm cỏ lạ được linh khí dày đặc sương tẩm bổ tỏa ra mùi thơm linh dược, như thanh hương, lại ngọt nị. Thực vật nhiễm sương mù do linh khí, ẩm ướt nhỏ xuống giọt nước, mọc xum xoe xanh tươi tốt. Tiểu động vật nho nhỏ các con vật núp trong bụi cây, được bao vây trong linh khí mà thỏa mãn tấn giai. Cá trong ao hồ đều chuyển vì linh thú.

Nơi này như tiên cảnh sơn lâm chốn phàm trần, cả toà ngọn núi được bao vây trong tầng linh khí thuần tịnh và thanh khiết, bọc lộ bất phàm.

Ngọn núi đỉnh, thác nước phía dưới hồ lớn, không trung bên trên mặt hồ, linh khí dày đặc hoá sương trạng.

Dừng một cái chóp mắt, đột phát cuồng cuộn gió lốc nổi lên! Bồng lai tiên cảnh không như vậy bình tĩnh, lá cây xôn xao, điểu thú tứ tán, ngư linh tán loạn, động vật nhỏ chuyển vì mạnh mẽ hình thái phòng ngự, phát ra "grr..." gầm nhẹ thanh, gió lốc làm sương mù tụ tập ở trung tâm trên không hồ lớn, dần dần, linh khí sương mù xung quanh gần như mất hết khi, trung tâm hồ lớn tụ tập linh khí chỗ, rách ra một cái vết nứt. Đột nhiên vài căn trắng nõn ngón tay từ kia nho nhỏ vết nứt lộ ra, hướng hai bên xé rách, mở ra nhỏ bé vết nứt thông đạo.

Sau đó cái kia vết nứt liền lớn vừa bằng cái cánh cửa thấp bé, nhưng "tí tách" một tiếng, cả toà núi bỗng chóc im ắng, như có thứ gì đó làm chấn động cả toà ngọn núi giống nhau mà im lặng. Từ kia bằng cánh cửa thấp bé vết nứt thông đạo, từ từ, chậm rãi, dần hiện ra hình bóng một thiếu niên, hắn một đầu bạch sắc giống thủy kính tóc dài, kia tóc mái phía dưới khuôn mặt... là cái yêu dị lại thuần lương, khuynh đảo chúng sinh dung mạo.

Làn da như ngưng chi bạch ngọc cùng hồng hào mềm mịn da thịt hai má, môi như thấm huyết mà đỏ tươi. Đôi mắt đào hoa đuôi cong cong, lông mi bạch sắc công vυ't câu lấy nhân tâm, lông mi hạ có hắc ti bạch sắc đồng tử lấp lánh, to tròn như ngọc thạch, lại lộ ra nguy hiểm quang mang.

Thiếu niên đúng là Trần Uyển Hy vừa mới tới thế giới này.

Bạn đầu khi cậu bước vào vùng nội rào thế giới rất vui sướиɠ, nhưng vừa đυ.ng vào kia mới có vết nứt nhỏ nháy mắt, vui sướиɠ tâm tình liền kéo hết nổi, cậu cảm nhận được hơi thở hết sức quen thuộc đến không thể quen hơn...

Thở vào...hít ra......bình tĩnh nào Trần Uyển Hy,........bình tĩnh.....bình.....tĩnh.........

...

..

........Mẹ nó ta sẽ đánh chết ngươi Liêm Mục a! Lão tử *Beep* *Beep* *Beep*x10 ngươi!!!

Trần Uyển Hy mặt đã đen hơn đáy nồi. Mà sau lưng cậu, xuyên qua thác nước cùng dây đằng bên trong hang động, một con hơn 2 mét cao hắc hổ, chính rụt rè nhìn chằm chằm bên ngoài thác nước từ trên không xuất hiện thiếu niên, chính suy tư như thế nào vượt qua cái này sắp bị ăn đấm kiếp nạn.

end chương 2

__________________________________Có thể bỏ qua

2023: Mọi người biết Hoa Quả Sơn của Đại Thánh ha, thì kiểu bên trong thác nước là hang động tui lấy từ bên đó qua :3 mà không nhớ Hoa Quả Sơn bên trong là có thác nước ngăn chặn, hay phép thuật ngăn chặn mà bên ngoài không nhìn thấy @.@

Nên tui cho thêm dây đằng để che che ☆〜(ゝ。∂)

1 năm trước Tác giả: Sáng sớm hôm nay cún nuôi qua đời (18/3/2022), đi được 7-8 năm ở chung, thực bi thương, điểm điểm một chút tinh thần đăng chương mới, ngày mai có thể là hết buồn nha, bởi vì ta ngày mai được mời đi ăn lạp! Hì hì~

Tự hỏi một chút chính mình thực sự buồn? Ta cảm thấy không đáng tin, chỉ hơi chút thương tiếc... thực sự nhiều năm nhưng không lấy một nước mắt, có lẽ từ nhỏ luyện tập thành nhiều lần (3 lần) mất/ chết cẩu cẩu cùng (hơn 4-5 lần) mất tích miêu miêu nhóm nên tâm ta đã chịu đựng đc này mới qua đời cẩu cẩu?

Mà miêu miêu nhóm là ta nhất yêu quý, tụ ở nhà cũ, phần nhiều đều mất tung tích a! Ta là rất thích rất thích nhà ta miêu nhóm, nhưng cứ cách mấy năm có tân miêu rồi có miêu con rồi mất tích, ta Ko bt bọn nó đi đâu nhưng thực ủy khuất tại sao bọn nó Ko về nha! ta Ko còn miêu miêu (;´༎ຶД༎ຶ`)