Thập Niên 70: Nữ Phụ Tìm Đường Chết

Chương 24

Mì xào tốt nhất là cho thêm ít rau xanh vào, rau xanh và mì nhìn sẽ ngon miệng, nhưng lúc này không có rau xanh nên Tô Yên cho đậu xanh vào, đậu xanh cùng với thịt heo đã ướp tốt vào nồi xào, sau đó cho mì, lại cho đường, nước tương, muối cùng tỏi phi, đợi mì chín đều, có mùi thơm, nhanh hơn nhiều so với nấu cơm.

Sợi mì màu vàng vàng, trông có vẻ béo ngậy và ẩm ướt, được trộn với đậu xanh, thịt heo xé nhỏ cùng tỏi phi, màu sắc tương phản.

Khi Tô Yên đang nấu mì, Vương Học Nông liền nán lại ở cửa bếp, nhìn chằm chằm mì trong nồi, không riêng gì Vương Học Nông, sáng nay nấu cơm Lưu Siêu Anh cùng Võ Kiến Quốc cũng thường thường ngóng xem, toàn bộ trong phòng bếp đều là vị mì sợi và thịt.

Dù là người thành phố tới, trước nay cũng chưa thấy qua mì xào, bọn họ chỉ thấy hũ tiếu, còn chỉ có ăn một bữa trong năm mới.

Nhìn Tô Yên thuần thục nhào bột xào mì, tỏa mùi thơm phức, bọn họ chỉ hận mình không phải là Vương Học Nông.

Vương Học Nông nhìn Tô Yên bưng ra một tô mì tới, cả người gần như choáng váng vì hạnh phúc, hắn nhìn như một tên trộm, vừa cầm lấy cái chén, đều không cho ai xem, trực tiếp ôm chén chạy đi.

Nhanh như chớp liền chạy ra sân, so với con thỏ còn nhanh hơn.

Vì làm quá nhiều mì, Tô Yên đã để lại một chén chuẩn bị giữa trưa ăn. Cô ở phòng bếp ăn, ăn xong thuận tay đem chén nồi rửa sạch.

Vừa định tắm rửa, một bàn tay tự nhiên xuất hiện trước mặt.

Những ngón tay trắng nõn, thon dài cầm một miếng thịt

Tô Yên vừa ngẩng đầu liền bắt gặp một đôi mắt lãnh đạm bình tĩnh, đôi mắt đen láy nhìn cô: “Tôi không thích mắc nợ người khác.”

Đây là lần đầu tiên Lâu Tư Bạch nói chuyện với cô, âm thanh rất êm tai, lạnh lùng giống như con người hắn vậy.

Tô Yên sửng sốt, đứng lên nhìn thẳng vào mắt hắn, hắn so với cô cao hơn rất nhiều, cô phải ngẩng đầu lên khi nhìn hắn.

Cô không biết phải nói gì, thấy hắn lại không nói lời nào, vì tránh ngượng ngùng cô “ồ” một tiếng.

Lâu Tư Bạch tay vẫn luôn duỗi, có vẻ như chỉ cần cô không lấy hắn sẽ không thu tay trở về, Tô Yên có chút bất đắc dĩ: “Nhưng ta cũng không thích mắc nợ người khác.”

Lâu Tư Bạch mím môi, tay cầm khẩn trương hơn vài phần.

Nhưng vẫn là thu tay lại.

Tô Yên bật cười, trước nay chưa từng thấy hắn khổ sở như vậy, cô duỗi tay đem đồ trong tay hắn cầm lấy: “Thôi, coi như tôi thiếu anh.”

Ngẩng đầu cười với hắn: “Tôi nợ anh rất nhiều nên phải trả.”

Lâu Tư Bạch nghe xong lời này, sắc mặt bình đạm, không đáp lại cô, coi như đã hoàn thành nhiệm vụ, xoay người rời đi.

Tô Yên nhìn theo bóng lưng hắn, nụ cười trên mặt cô nhạt dần.

Người này rốt cuộc chán ghét cô đến mức nào mà không thèm nói một lời với cô.

Cô mím môi, cúi đầu nhìn tiền trong tay, cô có phần hối hận khi nhận lấy.

Suy nghĩ xong cuối cùng có chút không cam lòng, tiến lên một bước kéo hắn ta trở lại: “Chờ một chút.”

Không màng tới sự ngạc nhiên của hắn, cô đem người kéo lại chỗ cũ, trong phòng bếp không có ai, mọi người đều đi giặt quần áo, giờ mỗi ngày càng dài hơn, Tô Yên xoay người đi tới tủ lấy chén mì xào còn dư lại, tủ bát có hai tầng, tầng phía dưới hiện tại thuộc về Tô Yên.

Mặt vô cảm đặt chén vào lòng ngực hắn, học bộ dáng của hắn, cố ý lạnh như băng nói: “Tôi cũng không thích mắc nợ ngươi, không ăn liền đổ.”

Nói xong xoay người ra khỏi phòng bếp.

Từ trong phòng bếp đi ra Tô Yên liền hối hận, nhớ tới chén bát chưa được rửa sạch, nhưng lại không có cách nào quay trở lại, đang do dự, liền đυ.ng phải Vương Hồng Bân đang đi tới, Vương Hồng Bân hướng mắt nhìn thoáng vào bên trong, sau đó ngăn cô ở trước mặt, nhíu mày: “Tô Yên, ý của em là sao, em thật sự không để ý đến anh có phải hay không?”

Tô Yên không thể hiểu được liền ngẩng đầu nhìn hắn một cái, không biết hắn có mặt mũi nào không mà dám nói như vậy, làm giống như là cô sai, hơi mở miệng, vốn dĩ muốn mắng hắn vài câu, nhưng nghĩ lại cảm thấy ăn no không có chuyện gì, cùng loại người này so đo chỉ phí sức, mặt vô biểu tình trực tiếp nói: “Chó ngoan không cản đường.”