Mà Vương Hồng Bân cũng đã nắm bắt được điểm này, có thể lấy được không ít thứ từ trên người Tô Yến. Trên thực tế, điều mà Hàn Lệ Lệ ghen tị không phải là Vương Hồng Bân thay lòng đổi dạ, mà điều cô ghen tị chính là gia đình của Tô Yên có điều kiện tốt, để cô ấy có một cuộc sống quá thoải mái, cho dù là một thân dáng vẻ đại tiểu thư đầy tật xấu, tất cả mọi người đều không muốn đắc tội.
*Thay lòng đổi dạ : Kẻ bạc bẽo, phản bội hoặc không chung thuỷ.
Tô Yên cũng không giống nguyên chủ coi trọng mặt mũi, cho dù trong lòng không vui, nhưng là bởi vì sợ người ta gọi là keo kiệt, lần nào cũng phải rộng lượng chia sẻ.
Cô từ trên giường ngồi dậy, trực tiếp cười thành tiếng: “Muốn ăn thịt cũng không dễ dàng gì, tự mình đi đến xưởng chế biến thịt ở huyện mua đi.”
Sắc mặt Hàn Lệ Lệ có chút khó coi, ngẩng mặt lên hung hăn trừng mắt nhìn cô một chút, đại khái là không nghĩ tới lần này Tô Yên vậy mà muốn tách khỏi bọn họ, vì vậy cô cao giọng mắng một câu: “ Bạch nhãn lang, buổi tối hôm trước chúng ta còn ra ngoài tìm ngươi nữa nha, mưa lớn như vậy, chờ đấy, lần sau chờ xem chúng ta có thể tử tế như vậy được hay không.”
*Bạch nhãn lang : Kẻ vong ơn bội nghĩa.
Nói ra lời này cũng không ngại, Tô Yên không chịu nổi nữa: “Bạch Nhãn Lang? Không biết là ai đã ăn nhiều đồ của ta như vậy mà không một lần đáp lễ, biết ta lợi dụng, nói giống như là người tìm được ta, cắt.”
Đã không còn gì để nói với những người như vậy, Tô Yên đầu lười nói đạo lí, một lần nữa nằm xuống.
Cô lật người quay lưng về phía cửa, chuẩn bị ngủ một giấc, buổi trưa không ngủ, cũng không biết đêm nay có hay không bắt đầu làm việc.
Những người khác ngồi bên ngoài nghe xong cũng không biết nói gì, vẻ mặt xấu hổ, buổi trưa Tô Yên xin nghỉ đi huyện, bọn họ còn mong đợi cả một buổi trưa, nghĩ buổi tối khẳng định có chút thịt ăn, trước kia đều là như vậy, làm sao đều không nghĩ tới lần này vậy mà cái gì cũng không có.
Cho tới bây giờ bọn họ vẫn còn nghĩ, Tô Yên khi nào bưng lên một chén thịt ra cho bọn họ.
Dù sao thì vẫn là ở chung một mái nhà, thấp đầu không gặp ngẩng đầu gặp, chung quy không có khả năng thật sự làm như vậy.
* Đài đầu bất kiến đê đầu kiến : ngẩng đầu không thấy, cứ cúi đầu là thấy, dùng để hình dung thường xuyên gặp mặt
Chỉ là bọn họ không có da mặt dày như Hàn Lệ Lệ hỏi trực tiếp.
Bây giờ nghe được những lời này, vẻ mặt bọn họ có vẻ hơi khó chịu, Tô Yên nói những lời này nghe như là châm chọc Hàn Lệ Lệ, nhưng là cũng có chút ý tứ cười nhạo bọn họ.
Như Tô Yên đã dự đoán, khi trời tối hoàn toàn, phó đội trưởng lại ở trong san lớn của thôn kêu gọi mọi người đi lao động.
Mấy ngày hôm trước trời mưa kéo dài vì vậy chậm trễ không ít thời gian, tháng 7 vỗn dĩ chính là ngày mùa bận rộn, buổi sáng đội trưởng ở hội nghị liền nhắc tới buổi tối nếu thời tiết tốt, khả năng có thể đi làm việc.
Tô Yên đi ở phía sau cùng, như cũ tập trung ở dưới gốc cây đa lớn ở đầu làng, lần này đội trưởng cũng không nói cái gì, chỉ giao một chút nhiệm vụ.
Vào ban đêm, khi trời tối, chỉ có vài ngọn đèn dầu, được treo cao bằng một cây gậy, nhưng ánh sáng rất tối, chỉ có thể miễn cưỡng chiếu sáng lên một phần không gian nhỏ, cũng khó tránh muốn lựa chọn thời tiết tốt ban đêm, Tô Yên cảm thấy ánh trăng trên đỉnh đầu còn sáng hơn ánh sáng của đèn dầu.
Cũng bởi vì trời tối, cho nên nhân lúc thời điểm mọi người tản ra Tô Yên mới có can đảm vỗ nhẹ Lâu Tư Bạch, ngay khi hắn quay đầu lại, liền đem đồ trong túi nhanh chóng nhét vào trong tay hắn.
Sợ hắn không cần, trong miệng nhỏ giọng nói một câu: “Không ăn liền ném.”
Nói xong xoay người liền chạy, xen lẫn vào trong đám người.
Lâu Tư Bạch hơi sửng sốt, theo bản năng cúi đầu nhìn và thấy trong tay có chút ấm áp của bánh bao, đoán hẳn đây là bánh bao, kỳ thật hắn nhìn không rõ ràng lắm, nhưng xúc cảm trong tay, lại thêm nữa trong đầu nhớ tới buổi chiều Võ Kiến Quốc có nói, hắn đoán được là bánh bao thịt trắng trẻo mập mạp.