Vào ban ngày mặt trời rực rỡ lên cao, sắp chạng vạng, mây đen phủ đầy trời.
Không lâu sau, cơn mưa tầm tã từ trên trời trút xuống, những chiếc lá xanh trên cây liễu bên ao rơi vãi trên mặt đất, hoa sen khẽ đung đưa trong gio, một vài cánh hoa run rẩy rơi xuống.
Lúc mặt trời lặn, Thôi phu nhân đã giải tán yến hội. Chân Châu đã sớm quay về, nói nhỏ cùng với Thẩm Diệu, tìm cớ thấy thân thể không khỏe rời tiệc.
Mệt mỏi đứng trước cửa sổ ngây người rất lâu, nghe thấy trong nội viện có tiếng động, Thôi Khác bị ướt mưa đi vào, đến sau bình phong thay y phục, mới đi đến bên cạnh Chân Châu.
Tay có chút lạnh, hắn kéo ống tay áo nàng, nhìn ra ngoài cửa sổ, mang theo tiếc nuối: "Châu Châu, lúc đầu muốn dẫn nàng đi thả hoa đăng, mưa lớn như thế, chỉ sợ không được."
Chân Châu lắc lắc ống tay áo, vẻ mặt nhạt nhẽo: "Không sao, dù sao ta cũng không muốn đi."
Dù trời không mưa, nàng cũng không có ý định đi cùng hắn.
Buổi sáng tô son điểm phấn, mặc vào y phục xinh đẹp, trong lòng ẩn chứa mong đợi. Nhưng từ tiểu yến trở về, Chân Châu liền rửa sạch lớp trang điểm, chỉ mặc thường phục trong phòng.
Thôi Khác nâng mặt nàng lên, ấm áp hỏi: "Có chuyện gì vậy, Châu Châu, ai chọc giận nàng mất hứng rồi?"
Chân Châu đánh vào tay hắn “bốp” một cái, trừng mắt nhìn hắn: "Không có ai, chàng cách ta xa một chút!"
Thôi Khác mới từ Hình bộ trở về, bận bịu công vụ cả ngày đầu óc quay cuồng, tâm tình Chân Châu không tốt thế này, hắn không muốn cãi nhau, liền đi rót chén trà từ từ uống, dự định một chút lại đi dỗ dành nàng.
Trong không khí yên tĩnh, Chân Châu lên tiếng hỏi: "Thôi Khác, trước kia chàng muốn cưới có phải loại người xuất thân cao quý, hiền lương thục đức nữ nhân thế gia không? Có thể cùng chàng đàm thơ phẩm họa, đổ thư... đổ thư..."
"Đổ thư bát trà."* Thấy Chân Châu cà lăm không nói hết, Thôi Khác nhắc nhở.
(*: điển tích Lý Thanh Chiếu « [ Kim Thạch ghi chép ] hậu tự ». Chỉ Lý Thanh Chiếu và Triệu Minh Thành hai vợ chồng đều thích đọc sách tàng thư, Lý Thanh Chiếu trí nhớ tốt, cho nên mỗi lần sau khi dùng cơm bà sẽ pha tra, dùng phương thức tranh tài quyết định ai uống trà trước sau, một người hỏi điển cố nào đó là từ quyển sách nào, quyển thứ mấy, trang thứ mấy, đối phương đáp rồi uống trước, thế nhưng là cả hai hào hứng liếc mắt đưa tình, tranh nhau uống trà, làm nước trà đổ nhào, làm cả phòng đều là hương trà. Chuyện này trở thành giai thoại lưu truyền thiên cổ. Thường dùng để hình dung giữa phu thê cầm sắt hòa minh, tương kính như tân.)
"Đúng, đổ thư bát trà!" Chân Châu đỏ mặt nói tiếp, thật vất vả mới nhớ được vài câu, thời khắc mấu chốt lại quên.
Chân Châu thẳng thắn chất vấn: "Chàng có phải muốn tìm nữ nhân như vậy phải không?"
Thôi Khác giương mắt, thần thái tự nhiên: "Châu Châu, muốn ta nói lời thật sao?"
"Muốn!" Chân Châu “như đinh đóng cột”.
Chân Châu cố chấp, Thôi Khác nói thẳng: "Thường nói, cưới vợ cưới người hiền, Châu Châu, ta là người phàm tục, nếu là lúc trước ta sẽ dựa theo thế tục nghĩ đến cưới một thê tử hiền lành."
Buông chén trà xuống, hắn đi qua ôm vai của nàng, đôi mắt trắng đen rõ ràng của hắn phản chiếu hình bóng nho nhỏ của nàng: "Nhưng kế hoạch không thể đuổi kịp biến hóa, hôn nhân của con người không thể như nhau, tình cảm tâm tư càng nói không chính xác."
Trước kia chán ghét, sau đó sẽ có thể thích, trước kia tránh như rắn, sau này có thể nghĩ lại.
Chân Châu lùi lại một bước, trong đầu đều là cái câu kia "Sẽ lấy thê tử hiền lành ", nhớ tới một đám “oanh oanh yến yến”* bên hồ sen kia, trong lòng chua xót vô cùng.
(*: chỉ cảnh mùa xuân vui tươi hoặc kĩ nữ, cái này chắc nghĩa thứ 2 rồi :3)
Dùng chân cũng có thể nghĩ ra được tiêu chuẩn chọn vợ của Thôi Khác, nàng càng muốn tự ngược thẩm vấn hắn, thật không biết là muốn chọc giận chết Thôi Khác hay là tức chết chính mình.
Chân Châu cắn môi, cố gắng bình tĩnh hỏi: "Cưới vợ cưới hiền, nạp thϊếp nạp sắc, ngươi cưới nương tử chỉ có vẻ ngoài làm chính thê, chàng có muốn lấy thêm vài thϊếp thất đức hạnh tài sắc vẹn toàn bù đắp tiếc nuối không?"
"Nàng có ý gì?" Vẻ mặt Thôi Khác trở nên lạnh lùng.
Chân Châu quay mặt đi, đều đều nói: "Không có ý gì, chỉ là hỏi chàng có ý nạp thϊếp hay không."
Nàng bước đi, mệt mỏi nằm trên giường, dùng giọng điệu giống như không liên quan đến bản thân tiếp tục nói: "Thôi Khác, chàng muốn nạp thϊếp cứ việc nạp, Chân Châu ta tuyệt sẽ không nói hai lời, càng không cản chàng khiêng người vào phòng”
Thôi Khác vuốt vuốt mi tâm, thở dài một tiếng: "Châu Châu, ta lại làm sai gì rồi?"
Vẻ mặt và giọng điệu vô cùng ngây thơ kia, ai biết mẹ hắn thiết yến có ý cho hắn chọn thϊếp hắn có biết chuyện hay không?
Từ trước đến nay Chân Châu đã quen ác ý phỏng đoán thôi khác, nhưng nàng không muốn nói ra, giống như chính mình quan tâm hắn nhiều lắm vậy.
Hất cằm lên, Chân Châu muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Chàng không làm sai chuyện gì, là tính tình ta nhỏ nhen thôi!"
Nàng quay mặt không nhìn hắn, bĩu môi nói: "Ta muốn ăn ba bát hoành thánh của Vương Ma Tử Tam Tiên ở phố Sùng Phường."
Phố Sùng Phường ở phía tây thành Trường An, An quốc công phủ sát bên hoàng thành, ở thành đông, mỗi lần ngồi xe ngựa cũng đến một canh giờ*.
(*: 1 canh bằng hai tiếng )
Chân Châu thích ăn mì hoành thánh của Vương gia, Thôi Khác có khi về sớm sẽ đi vòng qua mua cho nàng, bận rộn sẽ để người đi mua.
Lúc này bên ngoài trời đất mù mịt, mưa gió xen lẫn sấm sét vang dội, nhánh hoa trong viện quật vào song cửa sổ rung động đùng đùng.
Thôi Khác bận bịu cả ngày, từ trong mưa gió vừa trở về, vốn không muốn tự mình ra ngoài, nhưng thấy sắc mặt Chân Châu không vui, nếu để cho hạ nhân đi mua nhất định nàng sẽ càng tức giận.
Thôi Khác đành phải dễ chịu đáp: "Châu Châu, vậy nàng chờ một lát, bây giờ ta ra ngoài."
Nói xong liền bật dù, áo ngoài cũng không mặc liền ra khỏi phòng.
Thế tử rời đi, Thúy Nha trốn ở trong góc từng chút một xuất hiện, biểu lộ muốn nói lại thôi: "Nương tử..."
Chân Châu biết Thúy Nha lại muốn khuyên, hung dữ liếc nàng ta một cái, sờ lấy bụng thoải mái hừ hừ: "Làm cha thật thoải mái, nào có dễ làm như vậy!"
Giày vò không làm chết hắn!
Không màng mưa gió, xe ngựa lung la lung lay, Thôi Khác đội mưa cuối cùng mua về mì hoành thánh Tam Tiên Chân Châu muốn ăn.
Có người trong lúc này còn đến mua đồ ăn, ông chủ Vương tiệm mỳ kinh ngạc không thôi. Trước đó Thôi Khác đi qua mấy lần, cùng với ông chủ có quen biết, ông chủ biết hắn là vì phu nhân mang thai trong nhà, liên tục khen hắn là một phu quân tốt, Thôi Khác cười khổ, chỉ nói cũng không dễ dàng.
Bầu trời như thiếu một góc, sấm sét mưa lớn ập xuống, cho dù Thôi Khác cầm dù, trở về phòng quần áo vẫn ướt đẫm, nửa người dính bùn.
Từ trong ngực móc ra cái hộp, đem chén mì hoành thánh còn ấm kia bày ở trên bàn, Thôi Khác gọi nàng: "Châu Châu, mau tới ăn đi , đợi lát nữa sẽ nguội."
Chân Châu trở mình, vén màn lụa không nhanh không chậm xuống giường, chân trần đi tới, múc một muỗng súp nếm thử, chép miệng tắc lưỡi đầu, "Phi" một tiếng phun ra, ra vẻ tức giận: "Thôi Khác, chàng lừa ta có phải không! Khó ăn như thế, căn bản không phải là ở Vương Ma Tử!"
Nói xong liền hất bàn, làm bát mì hoành thánh đổ trên mặt đất vỡ nát.
Nước súp trong suốt, mì hoành thánh trong nháy mắt vẩy ra đầy đất, còn bốc lên một chút hơi ấm, vạt áo Thôi Khác và giày bị vẩy một mảnh ô uế.
Thôi Khác đưa tay, giơ lên cái nắp hộp cho nàng nhìn ký hiệu bên trên, từng chữ nói ra, chậm chạp mà rõ ràng: "Chân Châu, ta không có lừa nàng."
Đèn lưu ly Trung Hoa sáng tỏ, chiếu lên gương mặt trắng bệch của hắn, thậm chí có chút trắng bệch, sợi tóc trên đầu hắn còn tại chảy xuống nước mưa, toàn thân phát ra khí lạnh.
Bờ môi Thôi Khác giật giật, dường như thở dài, dường như bất đắc dĩ, nhìn qua nàng cuối cùng không nói gì, lẳng lặng bước đi.
P/S: m* chap này ức chế bà nữ chính ghê.
Page mình đây, mn nhớ ghé ủng hộ nha,: https://www.facebook.com/anhtuctruyenhd
Cảm ơn banh Phúc Nguyễn đã đề cử cho mình ạ ^^