Chuyện lớn chuyện nhỏ trong phủ tóm lại không thể gạt được Thôi phu nhân.
Đêm mưa Chân Châu đi Sướиɠ Hoan Lâu làm bậy, ngay sau đó Thôi Khác đưa Phỉ Thúy Mã Não đi, Thôi phu nhân bên ngoài ung dung thản nhiên, bên trong lại điều tra việc này rõ ràng.
Bởi vì Chân Châu có thai, Thôi Khác đã thương lượng với Thôi phu nhân, mỗi tháng mồng một và mười lăm dẫn nương tử tới thỉnh an hai vị trưởng bối.
Thôi phu nhân đồng ý, mười lăm tháng sáu ngày đó trên mặt cũng không đẹp đẽ, không có hỏi chuyện tì nữ và tiểu quan.
Chân Châu coi là việc này nhẹ nhàng bỏ qua như thế, lại không nghĩ mẹ chồng xưa nay kiêu căng, là để lại thất tịch chờ nàng.
Quan viên Đại Ngụy trong thời gian thành hôn được nghỉ bảy ngày, ngày thứ năm Thôi Khác đã bị Hình gọi đi làm việc, ngày bình thường loay hoay không thấy bóng dáng, “dậy sớm hơn cả gà, ngủ muộn hơn cả chó”, phần lớn là Chân Châu ở một mình trong phủ đến buồn bực ngán ngẩm.
Ngay cả ngày tết Thất Tịch này cũng không ngoại lệ, Thôi Khác dậy sớm đi trực, lại chạy đến hôn lên mặt nàng, nói là ban đêm về sớm một chút đi cùng nàng.
Ngoài miệng Chân Châu nói không cần tùy thích, sau khi rời giường lại sai Thúy Nha hầu hạ nàng trang điểm.
Thúy Nha nói câu "Nữ vi duyệt kỷ giả dung"*, Chân Châu nghe được cái hiểu cái không.
(* danh ngôn trong chiến quốc sách, nguyên bản là “Sĩ vi tri kỉ giả tử, nữ vi duyệt kỉ giả dung”; có nghĩa là: Kẻ sĩ hy sinh vì tri kỷ, đàn bà tô điểm vì người yêu.)
An quốc công phủ có một hồ sen, lúc này là mùa hè, đúng lúc hoa sen nở, đài hoa đỏ thân xanh đối lập với nhau, thướt tha yêu kiều, ong bướm chơi đùa, một trận gió qua, mùi thơm ngát vô cùng.
Hôm nay Thôi phu nhân gửi không ít thiệp tới các quý nữ Trường An, mời các nàng tới thưởng sen.
Trưởng công chúa thưởng hà yến, có nhà nào lại dám không theo, trước cửa Thôi phủ ồn ào ầm ĩ, nữ quyến lui tới y phục xanh đỏ, khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ.
Không giống như dự tiệc mà giống như tuyển mỹ nữ, Thúy Nha oán thầm, đem động tĩnh bên ngoài từng cái nói cho Chân Châu nghe.
Chân Châu nhận được thông báo của Thôi phu nhân, bảo nàng cũng đến náo nhiệt một chút.
Nhưng Chân Châu không thích những dịp thế này, quý nữ ở cùng một chỗ, từng người “ngâm phong lộng nguyệt,” tán tụng tranh tài, nàng nghe không hiểu, nói không nên lời, ngồi ở đó cũng xấu hổ mất mặt.
Nhưng làm con dâu đứng đắn của Thôi gia, xem như một nửa chủ tử, nếu không lộ mặt sẽ bị người ngoài đàm tiếu, không cho mẹ chồng mặt mũi.
Chân Châu xoắn xuýt nửa ngày, mới chầm chậm được Thúy Nha dìu tới.
Trên bầu trời nắng vẫn còn gắt, Thúy Nha cầm chiếc ô trúc xanh dìu Chân Châu từ trong nội viện đi đến hồ sen, sau lưng y phục mồ hôi ướt đẫm.
Chiếc bàn trường kỷ nhỏ đặt dưới mấy cây liễu, Thôi phu nhân xinh đẹp mà đoan trang ngồi ở chủ vị, bên cạnh có tiểu tỳ cầm quạt lông quạt cho bà ta.
Chân Châu y theo quy củ thi lễ một cái, Thôi phu nhân gật đầu, tiểu tỳ tiến lên dẫn nàng nhập tọa.
Chỗ nàng ngồi ở bên phải Thôi phu nhân, ngồi đối diện Thẩm Diệu dung mạo tú lệ, dáng vẻ cao nhã.
Oan gia ngõ hẹp, Chân Châu chỉ cảm thấy khóe miệng đau nhói.
Thẩm Diệu cho rằng cùng Thôi Khác là thanh mai trúc mã nhiều năm, lập tức sẽ “tu thành chính quả”, kết quả nửa đường đột nhiên xuất hiện biểu tẩu trên trời rơi xuống, dù là ai thì trong lòng cũng sẽ không dễ chịu.
Lúc đại hôn, Thẩm Diệu trốn ở ngoài cửa len lén lau nước mắt, trong lúc vô tình Chân Châu cũng nhìn thấy.
Nếu không phải bởi vì cái bụng này, thôi khác chắc chắn sẽ không cầu hôn, ước chừng còn có thể ở bên Thẩm Diệu, Chân Châu nghĩ lại cảm thấy có chút chua xót, nhưng đối mặt với Thẩm Diệu lại sinh lòng không được tự nhiên.
Chân Châu không có văn hóa gì, nhưng biết “hoành đao đoạt ái”* là không đúng.
(*:cầm ngang đao đoạt ái tình – đại loại là chỉ người thứ 3 vô duyên nhảy vào công nhiên cướp đoạt ái tình của người khác, cre:hoasonhanhca)
Trước đó ở Hoa Sơn quyến rũ Thôi Khác, chỉ là muốn Thẩm Diệu không vui một chút, nàng thật sự chưa bao giờ nghĩ đến việc phá hoại tình cảm của biểu huynh muội bọn họ.
Chân Châu nép vào ghế dài, như ngồi bàn chông, bưng tách trà uống một ngụm trà, che giấu sự bồn chồn của mình.
Thẩm Diệu tất nhiên là đã nhận ra Chân Châu dường như đồng tình, dường như ánh mắt áy náy, thấy Chân Châu rụt lại đầu uống nước bộ dáng sợ sệt ả chỉ cảm thấy buồn cười.
Cau mày một cái, trong lòng Thẩm Diệu nảy ra một kế, liền chậm rãi đứng dậy, cùng quý nữ bên cạnh Chân Châu đổi chỗ ngồi.
Thẩm Diệu quy mặt sang Chân Châu, cười rạng rỡ kêu một tiếng: "Biểu tẩu?"
Chân Châu lập tức cảnh giác nắm chặt chén trà trong tay, nghĩ đến trước mặt người khác phải cố hết sức giữ thể diện, vốn định theo Thôi Khác gọi nàng ta một tiếng biểu muội, cảm giác hơi kỳ lạ, gọi Diệu Diệu lại quá thân mật, do dự một lúc bèn chắc chắn gọi: "Thẩm Diệu."
Thẩm Diệu xém chút bật cười, vội vàng dùng tay áo che miệng, vẻ mặt đoan trang nói: "Chân Châu, ngươi vẫn ngốc như trước."
Có chuyện gì đều biểu lộ trên mặt.
Bên ngoài ngươi tới ta đi, Chân Châu không thích, học không được, hơi đỏ mặt xấu hổ nói: "Ngươi mới ngốc đó!"
Lời bác bỏ này không có chút ý nghĩa nào, Chân Châu cảm thấy thiẹt thòi, sờ lấy bụng bầu liền kiêu ngạo: "Biểu ca ngươi thích ta ngốc như thế đấy!"
Thẩm Diệu xem thường, đầu ngón tay trắng muốt gõ gõ trên bàn nhỏ, nở một nụ cười ngọt ngào lộ ra má lúm đồng tiền: "Ngươi đoạt biểu ca ta, ta ngủ với quan trạng nguyên mà ngươi luôn luôn nghĩ về mong mà không được, hai chúng ta tính là hòa nhau."
Chân Châu thổ lộ với Từ Lăng vài lần, mặc dù là chuyện riêng tư nhưng người muốn biết vẫn nghe được, ở Trường An vẫn có thể thăm dò một chút.
Nghe được tên Từ Lăng, Chân Châu nuốt nước miếng một cái, trên mặt hiện ra chút thất vọng. Một thanh phong lãng nguyệt hoàng hoa đại khuê nam như thế đã bị người ta nhanh chân tới trước, thực sự đáng tiếc.
Nghĩ đến Thôi Khác lần đầu thô lỗ, trong lòng Chân Châu hiếu kỳ bèn hỏi: "Từ Lăng hắn việc được không?"
"Khụ khụ..."
Đầu óc Chân Châu cùng người bình thường không giống nhau lắm, chuyện chú ý kì quái vô cùng, Thẩm Diệu bị hoảng sợ, chầm chậm hỏi lại: "Biểu ca ta... Hắn được không?"
Thẩm Diệu tóm tắt "việc kia", nàng là danh môn khuê tú, thực sự không có mặt mũi cùng Chân Châu nói lời thô tục.
Chân Châu nghe được ngẩn người, mặt càng đỏ hơn, ở trong lòng thầm nghĩ mỗi lần đều có thể cao trào nhiều lần, nước tiết ra cũng ướt nửa giường.
Nhưng Chân Châu mới không muốn đem chuyện cái giường nói cho Thẩm Diệu biết, nàng bèn nghiêng đầu qua nói: "Coi như ta không có hỏi."
Thẩm Diệu nhìn xung quanh, trong bữa tiệc nữ lang như mây, hoặc thanh tú, hoặc xinh đẹp, một cái nhăn mày một nụ cười đều có phong tình, phần lớn là khuôn mặt xa lạ.
Mấy phu nhân vây quanh ở bên người Thôi phu nhân nói cười an nhàn, không biết nói chuyện phiếm cái gì.
"Chân Châu, ngươi biết cữu mẫu ta hôm nay thưởng hà yến để làm gì không?" Thẩm Diệu dường như cố ý, dường như vô ý nhắc đến.
Chân Châu trở về Trường An bởi vì chọc Thôi Khác rơi xuống nước, từ đó về sau hơn bốn năm bị phụ mẫu nhốt trong phủ, đối với đông đảo quý nữ Trường An cũng không quen thuộc, lúc này nhìn sang những người này quanh mình, cũng chỉ là một tiểu yến ngắm hoa bình thường.
Thẩm Diệu thấy Chân Châu ngây thơ, mịt mờ nhắc nhở: "Hôm nay tới phần lớn là quý nữ nghèo túng, danh môn thứ nữ, đường đường chính chính đích nữ quý tộc lại không có."
Chân Châu không biết tình hình cũng biết quý nữ nghèo túng và danh môn thứ nữ, bình thường vì trèo cao phần lớn sẽ tới gia tộc huân quý quyền thế làm thϊếp.
Hành động của Thôi phu nhân lần này là bất mãn nàng hành động lỗ mãng, nhâ lúc thiết yến thất tịch lại muốn cho Thôi Khác tuyển thϊếp vào phủ?
Trái tim Chân Châu chùng xuống một chút, gương mặt từ đỏ chuyển sang trắng.
Thẩm Diệu thấy Chân Châu thất vọng như thế, có chút không đành lòng, ôn nhu chỉ điểm: "Cữu mẫu nghĩ thế nào là chuyện của bà, có đồng ý hay không mấu chốt nằm ở biểu ca."
Nàng ta nâng chén trà lên, kính với Chân Châu: "Chân Châu, nghe nói sau khi thành hôn ngươi tới Sướиɠ Hoan Lâu gọi năm tiểu quan, có dũng khí như vậy, nhưng đừng có chèn ép không được biểu ca, nếu không ta thật sự sẽ xem thường ngươi!"
P/S: lại là chuyên mục pr cho page mình đây, vào để tấu hài cùng mình nhe https://www.facebook.com/anhtuctruyenhd
Cảm ơn bạn Phạm Thanh Vy đã đề cử mình nhé ^^